“Mặc Tây Quyết, anh mau dậy nhìn xem kìa, pháo hoa đẹp lắm, em rất thích” Ngôn Tiếu Nặc khóc lóc: “Anh hãy tỉnh lại xem đi mà”
Đáp lại cô vẫn là sự im lặng và yên tĩnh.
Ngôn Tiểu Nặc không biết mình ngủ từ lúc nào, cô chỉ nhớ mình đã ngồi cạnh giường trông Mặc Tây Quyết suốt đêm qua, mãi đến khi mắt không mở nổi nữa mới ngủ thiếp đi.
Lúc cô tỉnh dậy liền muốn đi rửa mặt một chút, nhưng nửa người cô tê cứng, cổ lắm mới chuyển động được tay chân bước vào phòng tắm.
Đôi mắt của người trong gương đỏ ngầu, dáng vẻ tiều tụy. Cô chỉ rửa mặt đánh rằng rồi lại ra ngoài trông Mặc Tây Quyết.
Tình hình không có tiến triển gì cả, cô vẫn không thể làm gì.
Quản gia Duy Đức dân bác sĩ đến, thấy cô còn ở đây bèn nhẹ nhàng nói: “Cô Ngôn, cô nghỉ ngơi trước đi, bác sĩ phải kiểm tra cho cậu chủ”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, lập tức ngoan ngoãn nhường chỗ.
Quản gia Duy Đức mang bữa sáng đến cho Ngôn Tiểu Nặc: “Cô ăn chút đi.”
“Tôi…” Ngôn Tiểu Nặc mong đợi nhìn vào bên trong cánh cửa: “Tôi nuốt không trôi.”
“Cô Ngôn, cô cứ ăn một chút đi.” Quản gia Duy Đức trông rất sốt ruột: “Ăn xong rồi thì mời cô rời đi”
“Vì sao chứ?” Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên: “Hôm nay tôi không đi học.”
“Không phải thế” Quản gia Duy Đức không muốn giải thích: “Lúc này xin cô đừng cố chấp.”
Ngôn Tiểu Nặc còn muốn nói thêm gì đó nữa nhưng quản gia Duy Đức đã nhấc tay lên, lập tức có vệ sĩ kéo
Ngôn Tiểu Nặc ra ngoài.
Cho đến khi được đưa lên xe cô vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, vẻ mặt lạnh lùng của đám vệ sĩ nói cho cô biết cô hoàn toàn không có khả năng quay lại.
Cô không được đưa về lâu đài, cũng không được đưa về biệt thự Hãng An mà được đưa đến căn biệt thự Bán Sơn của Toàn Cơ.
Toàn Cơ về từ khi nào vậy?
Ngôn Tiểu Nặc nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Toàn Cơ, trong lòng vô cùng xấu hổ.
“Mau vào đi” Toàn Cơ nhìn cô một lúc rồi để cô vào.
Ngôn Tiểu Nặc vội vàng hỏi: “Tại sao lại bắt tôi đến đây? Mặc Tây Quyết anh ấy vẫn chưa tỉnh”
“Vì anh ấy chưa tỉnh lại nên cô mới không thể ở bên cạnh anh ấy.” Toàn Cơ đưa cho cô một ly sữa bò, một đĩa salad và một đĩa bánh mì: “Ăn chút đi”
“Sau khi ăn xong thì sao?” Ngôn Tiểu Nặc hỏi, mắt nhìn Toàn Cơ.
“Nếu ăn xong rồi thì đi ngủ” Toàn Cơ nhìn cô, nói: “Khi nào anh hai tỉnh lại tôi sẽ báo cho cô.”
Ngôn Tiếu Nặc nhấp một ngụm sữa bò, ngón tay siết chặt cái ly: “Tại sao Mặc Tây Quyết lại dị ứng với hoa hồng?”
“Trời sinh.” Toàn Cơ đưa tay đỡ trán, thở dài một tiếng: “Năm đó khi trở về từ chỗ hoàng hậu Olina, mẹ tôi đã mang theo rất nhiều hoa hồng, ngay lúc ấy anh hai liền ngất xỉu, làm mẹ sợ đến nỗi luống cuống chân tay.”
“Khó khăn lắm mới cứu được anh ấy. Bác sĩ nói, anh hai trời sinh dị ứng với hoa hồng, không thể chạm vào hoa hồng, cũng không thể ngửi mùi hương, nếu không sẽ có thể nguy hiểm đến tính mạng”
Nguy hiểm đến tính mạng…
Tay Ngôn Tiểu Nặc run lên, ly sữa bò lập tức rơi xuống đất, âm thanh lanh lảnh
Thấy dáng vẻ áy náy của Ngôn Tiểu Nặc, Toàn Cơ cũng không trách nổi cô.
“Bây giờ cô biết chuyện này cũng tốt.” Toàn Cơ nói: “Sau này chú ý một chút là được, đừng buồn nữa, đi ngủ đi”
Ngôn Tiểu Nặc sao có thể ngủ được, trong mắt cô đầy van xin: “Toàn Cơ, tôi muốn quay lại gặp Mặc Tây Quyết…”
“Không được.” Toàn Cơ ngắt lời cô: “Cô không thể rời khỏi nhà tôi một bước”
“Tại sao chứ?” Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy kỳ lạ: “Tại sao tôi không thể đi gặp anh ấy?”
“Tôi đi thăm anh ấy, cô ở đây đợi tôi vê” Toàn Cơ câm lấy áo khoác rồi khoác lên người, trước khi bước ra ngoài, cô ấy dừng lại nói với cô: “Khi quay về tôi sẽ nói cho cô về tình hình của anh ấy.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Bây giờ Ngôn Tiểu Nặc có thể khẳng định rằng mình không thể đến chỗ Mặc Tây Quyết: “Tôi không thể gặp ai sao?”
“Ba và anh cả đã đến” Toàn Cơ hờ hững đáp: “Vốn dĩ tối qua anh hai phải gọi video với bên London.”
Ba của Mặc Tây Quyết?
Ngôn Tiểu Nặc chợt hiểu ra, nghẹn ngào hỏi: “Ba của cô sẽ trừng phạt ai?”
“Tất nhiên là sẽ có người phải chịu trừng phạt” Toàn Cơ nhẹ nhàng nói: “Cô không thể ra ngoài, bây giờ anh hai vẫn chưa tỉnh lại, tôi… tôi và anh cả không có cách nào để bảo vệ cô.”
Ngôn Tiểu Nặc im lặng một lúc, sau đó căn môi nói: “Tôi muốn quay về.”
“Cô điên hả!” Toàn Cơ cau mày quát: “Nếu lần trước không nhờ anh hai, cô đã chết từ lâu rồi!”
“Nhưng tôi không thể nhìn người khác bị trừng phạt vì tôi được!” Ngôn Tiểu Nặc nóng nảy: “Ba của cô… ông ta sẽ trừng phạt người khác như thế nào, chẳng lẽ cô không biết sao?”
Với con trai mình mà còn không chừa đường lui, huống chi là đối với cấp dưới?
“Cô đúng là một người kỳ lạ” Toàn Cơ lạnh lùng nói: “Nếu cô gặp chuyện, anh hai tỉnh lại sẽ thế nào?”
Ngôn Tiểu Nặc nhíu mày, vừa định nói thêm gì đó thì một cơn choáng váng đột nhiên ập tới, cơ thế cũng bất giác ngã xuống.
“Ly sữa bò kia..” Ngôn Tiểu Nặc bỗng hiểu ra điều gì đó, nhìn vào cái bóng chồng chất lên nhau của Toàn Cơ, cô lẩm bẩm: “Toàn Cơ, cô…”
“Cô đừng trách tôi, bây giờ đã rất loạn rồi, cô đừng đi làm loạn thêm nữa” Toàn Cơ thở dài đỡ Ngôn Tiểu Nặc: “Vì anh hai, tôi không thể không làm vậy. Cô yên tâm đi, ba rất quan tâm đến anh hai, dù sao mẹ cũng yêu anh ấy nhất.”
Ngôn Tiểu Nặc muốn nói thêm gì đó nhưng đã không còn sức để mở miệng, chỉ có thể trơ mắt mặc cho Toàn Cơ đưa cô về phòng ngủ.
Toàn Cơ bất đắc dĩ lắc đầu, khóa trái cửa phòng ngủ.