Chương 256
Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu không dám nhìn vào mắt Mặc Tây Quyết. Một lát sau, cô nói nhỏ: “Đây là người thân duy nhất của tôi, là người thân chung một dòng máu với tôi, cùng đồng cam cộng khổ với tôi.”
Mặc Tây Quyết đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, lửa cháy hừng hực trong đôi mắt đen của anh: “Ngôn Tiểu Nặc, em sẽ vứt bỏ anh vì đứa bé này ư?”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn Mặc Tây Quyết bằng ánh mắt sáng long lanh: “Mặc Tây Quyết, anh đính hôn với Vi Vi đi.”
“Em nói gì?” Mặc Tây Quyết nhíu chặt đôi lông mày kiếm, nghiến răng nghiến lợi hỏi cô: “Em nói lại lần nữa!”
Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy mắt mình đau xót vô cùng. Cô nhìn thấy vệt đỏ trên má trái của Mặc Tây Quyết liền biết chuyện gì đã xảy ra.
“Không cần lo cho tôi, anh cứ đính hôn với Vi Vi đi.” Ngôn Tiểu Nặc chật vật nói lại lần nữa: “Cô ấy môn đăng hộ đối với anh, người cũng thông minh xinh đẹp.”
Mặc Tây Quyết không nhịn được nữa quát lên: “Ngôn Tiểu Nặc, em coi anh là gì hả!” Anh đột nhiên thả tay ra, trên mặt là sự nhục nhã không thể kìm nén kèm theo phẫn nộ: “Anh không có gì để nói về chuyện của bà ngoại em. Em không cho anh cơ hội, không muốn tha thứ cho anh, anh cũng không thể nói gì hơn. Nhưng hôm nay em lại muốn anh cưới một người phụ nữ khác! Ngôn Tiểu Nặc, em đã bao giờ thích anh dù chỉ là một chút chưa hả”
Nghe đến đây, Ngôn Tiểu Nặc bỗng ngước mắt lên, nước mắt rơi như mưa, cô buồn bã đáp: “Mặc Tây Quyết, chúng ta sẽ không có kết quả đâu”
Mặc Tây Quyết ngước mắt lên, đôi mắt đen như phủ kín sương mù, khóe mắt đỏ hoe.Đọc FULL bộ truyện Tổng Tài Cuồng Vợ.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy như có một con dao cùn cứa đi cứa lại trong lòng cô. Rất đau, cực kỳ đau, nỗi đau này đi thắng vào xương tủy, buộc cô phát điên.
“Ngôn Tiểu Nặc, em nghe đây.” Cuối cùng Mặc Tây Quyết cũng lên tiếng: “Vì em, anh có thể làm mọi thứ”
Lời nói của anh kiên quyết không thể nghi ngờ.
Ngôn Tiểu Nặc hoảng sợ nhìn anh, lắc đầu theo bản năng, giọng cực kỳ nhỏ: “Mặc Tây Quyết, Mặc Tây Quyết, anh muốn làm gì?”
Mặc Tây Quyết bình thản đáp: “Anh sẽ cho em bất cứ điều gì em muốn”
Nếu vào những lúc bình thường, Ngôn Tiểu Nặc sẽ rất vui khi anh có thể nói như vậy, nhưng hôm nay, cô chỉ cảm thấy rất kỳ lạ.
Cô che bụng, anh không biết đứa bé này là của anh, anh vẫn chưa biết!
Ngôn Tiểu Nặc bước xuống giường định kéo tay Mặc Tây Quyết, nhưng Mặc Tây Quyết lại né tránh bàn tay cô đưa ra, cô chỉ có thể chạm vào ống tay áo cao quý của anh.
Mặc Tây Quyết xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, Ngôn Tiểu Nặc nhìn vào bóng lưng của anh nói: “Mặc Tây Quyết, anh đừng làm càn, đứa bé này là…”
Cô chưa nói xong, đáp lại cô chỉ là một tiếng đóng cửa.
Ngôn Tiểu Nặc vừa định đi mở cửa thì cửa đã được đẩy ra, người bước vào là Lisa, theo sau cô ta còn có bác sĩ và người giúp việc.
“Các người muốn làm gì?” Ngôn Tiểu Nặc lùi lại một bước, trong mắt đầy cảnh giác và đề phòng.
Lisa nở nụ cười thanh lịch chuyên nghiệp: “Cô Ngôn đừng hoảng sợ, tôi theo lệnh của ông chủ đến kiểm tra thân thế cho cô.”
Ngôn Tiểu Nặc cần môi không nói lời nào.
Lisa cũng không hối thúc cô, chỉ chậm rãi nói: “Cô Ngôn giờ đã không còn như trước kia rồi. Trong bụng cô là đứa bé đầu tiên của nhà họ Mặc, nếu tôi là cô, tôi sẽ lo ăn lo ngủ rồi sinh đứa bé này ra, đó cũng coi như là cống hiến và giá trị của cô”
Ngôn Tiểu Nặc siết chặt nắm tay, tay còn lại đặt lên bụng. Hồi lâu sau, cô mới nhẹ nhàng đáp: “Vào đi”
“Mặc dù y thuật của Trình Tử Diễm là có một không hai, nhưng suy cho cùng, thời gian chăm sóc cho cồ Ngôn vẫn rất ngắn.” Lisa vừa bảo bác sĩ và người giúp việc đi vào vừa nói: “Hôm nay cô Ngôn còn bị ngất xỉu, do đó phải chăm sóc thật tốt mới được. Vào bữa tiệc sinh nhật đêm nay, cô ở trong phòng để nghỉ ngơi đi”
Ngôn Tiểu Nặc không nói, cô cũng không hề muốn tham gia tiệc sinh nhật gì đó.
Lisa đứng bên cạnh chỉ đạo bác sĩ kiếm tra các chỉ số cơ thế của Ngôn Tiểu Nặc, như thế cô ta mới là chủ nhân ở đây. Ngôn Tiếu Nặc nghe theo các chỉ dẫn của bác sĩ, đồng thời cũng làm theo.
Kết quả kiểm tra là em bé rất khỏe mạnh, chỉ là cơ thể cô quá yếu.
Lisa bảo người giúp việc đi chuẩn bị thức ăn cho bà bầu. Chỉ chốc lát sau, người giúp việc đẩy xe thức ăn bước vào.
“Trình Tử Diễm đã để lại công thức nấu ăn trước khi ông ấy rời đi.” Lisa nói: “Đây là những món ăn được nấu theo công thức phối riêng cho tình trạng thể chất của cô, mời cô dùng.”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn thoáng qua những món ăn rực rỡ sắc màu trên xe đẩy, thực sự là được làm từ công thức nấu ăn của Trình Tử Diễm, cô cảm thấy hơi ấm áp trong lòng.
“Các cô ra ngoài hết đi, tôi ăn xong sẽ gọi các cô vào dọn” Ngôn Tiểu Nặc nói khẽ: “Yên tâm, tôi sẽ không chạy trốn”
Lisa liếc nhìn cô với vẻ mặt do dự.
“Nhiều người nhìn tôi như vậy, tôi không thể ăn được” Ngôn Tiểu Nặc cực kỳ bình tĩnh nhìn Lisa.
Một tia mỉa mai lóe lên trong mắt Lisa, đúng là một người phụ nữ không ra gì.
Cô ta ra dấu tay, sau đó đi ra ngoài với đám người giúp việc.
Ngôn Tiểu Nặc đẩy xe thức ăn đến chiếc bàn cạnh bệ cửa sổ, sau đó đặt đồ ăn lên bàn.
Nắng chiều chiếu vào người cô tạo thành một cảm giác ấm áp, khiến đầu óc căng thắng của cô thoải mái hơn đôi chút.
Ngôn Tiểu Nặc đã đói bụng từ sớm, nhưng vì ban nãy cảm xúc phập phồng như một cơn bão, gây ra vô số sóng
gió, cho nên cô không cảm thấy đói.
Bây giờ cô mới cảm nhận được sự trống rỗng liên hồi trong dạ dày của mình.
Lisa nói không sai, phải lo ăn lo ngủ. Không ăn no ngủ ngon, không chăm sóc cơ thể mình thì làm sao cô có sức để chạy trốn?
Thật là ngu ngốc khi không biết chăm lo cho chính bản thân mình.
Ngôn Tiểu Nặc lấy lại tinh thần ăn gần hết cơm, sau đó gọi người giúp việc vào dọn dẹp.
Khi Lisa dẫn người giúp việc bước vào,
Khuôn mặt của Ngôn Tiểu Nặc đã lấy lại được chút sắc hông, ánh mặt trời chiếu vào mặt, vào người cô, tạo ra vâng sáng dịu dịu lập lòe quanh người cô. Mái tóc đen bóng gần như che khuất một nửa khuôn mặt, sợi tóc như dòng nước, phản chiếu làm khuôn mặt cô trở nên trắng nõn hơn, dưới chóp mũi trắng như tuyết là đôi môi đỏ nhỏ nhắn động lòng người.
Lisa không thể không nhìn cô thêm mấy lần, thậm chí còn cảm thấy cô trông hao hao giống vẻ ngoài và khí chất của bà chủ trước đây.
Cô ta vội vàng lắc đầu, chắc chắn là bị mờ mắt rồi, làm sao Ngôn Tiểu Nặc có thể so sánh với bà chủ được?
Ngôn Tiểu Nặc cảm giác được ánh mắt của Lisa, bèn quay sang nhìn cô ta.
Một đôi mắt to cứ thế nhìn qua, trắng đen rõ ràng, sáng ngời như vì sao, hàm chứa nghi hoặc và ngạc nhiên.
Lisa vội cúi đầu, đến khi ngẩng lên đã lấy lại vẻ mặt chuyên nghiệp. Cô ta bảo đám người giúp việc ra ngoài rồi nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Cô Ngôn, xin cô hãy đi lại một lúc rồi hãng lên giường nghỉ ngơi”
Ngôn Tiểu Nặc không đáp, Lisa cũng không để ý mà đi ra ngoài cùng với những người giúp việc.
Căn phòng lập tức yên tĩnh trở lại, Ngôn Tiểu Nặc đứng dậy đi qua đi lại trên tấm thảm lông Ba Tư.
Tấm thảm vừa dày vừa mềm, bước đi trên đó không phát ra tiếng động gì cả. Trong phòng được trang trí lộng lây, cảm bừa một món rồi đem nó đến hội đấu giá bên ngoài đều có giá trị xa xỉ.
Nhưng Ngôn Tiểu Nặc không có chút hứng thú với những thứ này. Đối với một người không có tự do, dù có đặt núi vàng núi bạc trước mặt họ thì cũng tốn công vô ích mà thôi.
Ngôn Tiểu Nặc bước tới cửa sổ, thấy Lisa đang ở đó chỉ đạo các nữ giúp việc làm việc.
Trên con đường ngoài lâu đài, một vài chiếc xe sang trọng đã lần lượt xuất hiện, những người bước ra từ những chiếc xe đó không phú cũng qúy.
Cô nhìn thấy ba anh em nhà họ Mặc và Vi Vi đứng đó đón khách, tất cả những vị khách đến đây đều sẽ nắm tay Vi Vi nói một hồi.
Ngôn Tiểu Nặc kéo rèm cửa lại, không để ý sự náo nhiệt bên ngoài nữa.
Cô đi tắm, sưởi ấm cho mình rồi lên giường để ngủ.
Rèm cửa được kéo một phát, cả căn phòng chìm vào bóng tối, cô ngủ thiếp đi.
Không ai đi gọi Ngôn Tiểu Nặc, cũng không ai quan tâm tới Ngôn Tiểu Nặc, những vị khách cười nói và nhảy múa giữa những bộ quân áo thơm tho, tóc tai gọn gàng trong phòng khách.
“Cô Vi Vi cũng đến à” Một bà chủ cười nịnh hót: “Không biết khi nào cô sẽ thành cô hai nhà họ Mặc đây?”
Vi Vi cúi đầu e thẹn: “Bà nói gì vậy, đương nhiên là do ba mẹ làm chủ rồi ”
“Ôi chao, không ngờ cô Vi Ví lại hiền thục như vậy” Một bà chủ khác vội vàng khen cô ta: “Đúng là vô cùng hiếm có.”
Vi Vi mỉm cười xinh đẹp động lòng người, nhưng ánh mắt thì đang tìm kiếm Mặc Tây Quyết trong đám đông.
Với tư cách là nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật tối nay, Mặc Tây Quyết lại đang ngôi một mình trong góc tự rót rượu uống, Vi Vi thấy mà đau lòng.
Vẫn giống như hồi nhỏ.
Cô ta thản nhiên đi tới ngồi xuống bên cạnh Mặc Tây Quyết, dịu dàng nói với anh: “A Quyết, chúng ta ra nhảy một điệu nhé?”
“Cô muốn đi với ai thì đi đi” Mặc Tây Quyết lạnh lùng như cách xa người khác ngàn dặm: “Đừng lo cho tôi.”
Đôi mắt của Vi Vi tối sâm lại: “Anh cần gì phải tự làm khổ mình như vậy?” Thấy anh lại uống một ngụm lớn champagne, cô ta vội vàng giữ tay anh lại: “Đừng uống nữa.”
Mặc Tây Quyết hất tay cô ta ra, nói một cách chán ghét: “Đừng chạm vào tôi.”
Vi Vi rót cho mình một ly: “Anh muốn uống thì em uống cùng anh.” Dứt lời, cô ta ngửa đầu uống cạn một hơi.
Mặc Tây Quyết không thèm để ý đến cô ta, chỉ lo uống rượu.
Toàn Cơ và Mặc Tây Thần đứng cách đó không xa thì thầm với nhau: “Anh cả, chắc chắn đêm nay anh hai sẽ có chuyện nữa.”
Mặc Tây Thần chỉ cảm thấy đau đầu không thôi: “Ý em là thằng bé sẽ ngủ với Vi Vi? Không có khả năng lắm”
Toàn Cơ đỏ mặt quở trách: “Anh có thể không nói thẳng thừng như thế được không hả?”
Khuôn mặt đẹp trai hơn người của Mặc Tây Thần đầy vẻ không sao cả: “Vậy em nói có chuyện là chỉ chuyện gì?”
“Anh ngốc thế” Toàn Cơ nhíu mày nói một câu: “Anh nhìn cách hai người họ uống rượu kìa.”
Mặc Tây Thần ho nhẹ một tiếng: “Ba nói là khách khứa đêm nay sẽ được đưa về hết, không cho ai ngủ lại” Toàn Cơ không để ý tới anh ta nữa mà uống một ngụm nước nho, sau đó đi tìm người khiêu vũ, để lại Mặc Tây Thần đứng tại chỗ một mình trêu hoa ghẹo nguyệt.
Bữa tiệc dần kết thúc, Mặc Tây Quyết chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, bèn lên lầu về phòng ngủ.
Thấy thế, Vi Vi lập tức đứng dậy dìu Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết đi tới cầu thang rồi xoay người đẩy Vi Vi ra: “Cô đi nghỉ đi”
Vi Vi đỏ mặt, ngập ngừng nói: “A Quyết, đêm nay, em và anh…”
“Tôi phải đi tìm Ngôn Tiểu Nặc” Mặc Tây Quyết không chờ cô ta nói hết đã đi thẳng đến phòng của Ngôn Tiểu Nặc.