Chương 262
Việc đã đến nước này rồi, Cận Phượng Anh không tin Ngôn Tiểu Nặc sẽ không có chút động lòng nào.
Nhưng đợi đến lúc Mặc Tây Quyết sắp phát hiện ra, truy cứu trừng phạt, thì chỉ sợ bản thân cô ta sẽ chết không có đất trên.
Đi đến bước đường này, ngược lại cô ta lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, từ lúc người thân cứ lần lượt ra đi, cô ta nhịn nhục đến hôm nay cũng chỉ vì khoảnh khắc này.
Dù cho Ngôn Tiểu Nặc may mắn không chết, thì cô ta vẫn còn một đối thủ rất mạnh…
Cận Phượng Anh nhìn lên bầy trời sao lấp lánh, mỉm cười.
Trong mật đạo gần như không có một tia ánh sáng nào, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ xuống mặt đất, chỉ có một một luồng khí lạnh và không khí ẩm thấp bao trùm lên toàn cơ thể, căn bản không xua đi được.
Bụng dưới truyền đến một trận đau nhói, có cảm giác như muốn khụy xuống.
Ngôn Tiểu Nặc không thể không dừng lại, dựa vào tường, ôm lấy bụng hít thở thật nhanh. Tay cô sờ vào lọ thuốc Noãn Ngoạc trong túi áo.
Tình thế cấp bạch…chắc là lúc này đây? Cô không hề do dự, lập tức lấy lọ thuốc ra uống hết thuốc trong đó.
Cơ thể dường như dần dần có một cảm giác ấm áp, cảm giác đau đớn lạnh giác kia từng chút từng chút tan biến.
Ngôn Tiểu Nặc biết rằng thuốc đã phát huy tác dụng, cô cũng biết thời gian không còn nhiều nữa, nhất định phải đi ra khỏi mật đạo này.
Chân đau buốt muốn chết, nhưng vì con, cô nhất định phải gắng gượng.
Bầu trời dần dần sáng lên, nhưng trong không trung vẫn còn mang theo cảm giác lạnh giá của sương mù chưa hề tiêu tan, Mặc Tây Quyết khoác trên mình chiếc áo gió đen, đứng bên cạnh bãi đỗ trực thăng.
Giống như một vết mực đen trên trang giấy trắng, bất luận anh đứng ở đâu, cũng đều là điểm thu hút ánh nhìn của người khác.
Duy Đức cùng Mặc Tây Quyết đợi Trình Tử Diễm đến.
Lúc ánh đèn chiếu xuống mặt đất, Trình Tử Diễm cuối cùng thì cũng đến rồi, đẳng sau còn có Đường Mạt Ưu.
Mặc Tây Quyết vội vàng đi tới, kêu một tiếng: “Chú Trình”.
Trình Tử Diễm gật gật đầu, không nói bất cứ một lời thừa thãi nào, hỏi Mặc Tây Quyết: “Bây giờ chúng ta đi tới đó, trên đường đi cậu nói cho tôi biết tình hình của cô ấy”.
Quản gia Duy Đức đã đứng sẵn trước cửa xe, mở cửa cho bọn họ.
Một tốp người vội vàng đi tới tòa nhà chính của lâu đài, trước cửa, hai người vệ sĩ đứng đó, thấy Mặc Tây Quyết đến, thì thở phào một hơi rồi cung kính chào một tiếng: “Cậu chủ”.
“Ngôn Tiểu Nặc đâu?”
“Cô Ngôn ở trong phòng nghỉ ngơi”. Mặc Tây Quyết không nói nhiều, trực tiếp mở cửa đi vào trong, lúc này lại phát hiện ra trong phòng trống không, không một bóng người.
Một dự cảm không lành trào lên.
“Ở trong phòng nghỉ ngơi?” Mặc Tây Quyết quay đầu nhìn hai người vệ sĩ đang cúi gập người, hỏi từng câu từng chữ, “Người chạy mất lúc nào mà các người cũng không biết?”
Hai người vệ sĩ sợ đến nhũn người, đồng thanh nói: “Cậu chủ…
Duy Đức vội vàng nói: “Cậu chủ để tôi đi xem camera”.
“Xem camera làm cáu gì?” Ánh mắt Mặc Tây Quyết sắc bén như dao, “Ông, đem người đi chặn ở lối ra mật đạo”.
Duy Đức mở to mắt lên, “Mật đạo?”
Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, người căn bản không ra khỏi phòng, mà lỗi vào mật đạo lại chính ở trong phòng ngủ chính.
Mặc Tây Quyết lạnh lùng hứ một tiếng, chỉ vào hai người vệ sĩ nói: “Đem hai tên phế vật này vất ra khỏi lâu đài! Còn nữa, tất cả mọi người đều ở hết trong phòng, không được ra ngoài!”
Duy Đức kính cẩn đáp: “Vâng”. Mặc Tây Quyết đi đến mở lối vào mật đạo.
Trình Tử Diễm vào Mặc Tây Quyết đi trong mật đạo, ông ấy nhỏ giọng nói với Mặc Tây Quyết: “Cậu cứ tìm thấy người đã rồi tính”.
Bước chân Mặc Tây Quyết nhanh như gió, trong mật đạo tối tăm không thể nhìn ra biểu cảm của anh, nhưng lại nghe thấy giọng nói của anh mang theo gấp gáp và lo lắng: “Tôi chỉ lo cho sức khỏe của cô ấy.
Càng ngày anh càng sợ, sợ rằng tiến lên phía trước, anh sẽ nhìn thấy thi thể của Ngôn Tiểu Nặc.
Trình Tử Diễm cũng không dám chắc chắn Ngôn Tiểu Nặc đã uống thuốc của ông ấy đưa hay chưa, lúc này đây nói gì cũng không có tác dụng, ông ấy nói với Đường Mạt Ưu: “Ưu à, không phải con biết các lần theo dấu vế sao?”
Đường Mạt Ưu gật gật đầu, nói: “Con biết rồi, để con xem xem”.
Anh ta tiến nhanh lên phía trước mấy bước, chú ý lắng nghe âm thanh trong mật đạo, lắc lắc đầu: “Chắc cô ấy đã đi ra ngoài rồi”.
Mặc Tây Quyết không thể kiềm chế được nữa, trực tiếp chạy về lối ra mật đạo.
Trình Tử Diễm và Đường Mạt Ưu cũng đi theo.
Ở cửa ra, hai hàng vệ sĩ qua huấn luyện chuyên nghiệp đang đứng túc trực, thấy đảm Mặc Tây Quyết đi ra, đều có chút kinh ngạc.
Đường Mạt Ưu vội vàng hỏi: “A Quyết, cậu bảo bọn họ đừng động đậy, để tôi tìm”.
Mặc Tây Quyết gật gật đầu, nói với mấy người vệ sĩ ấy: “Toàn bộ về hết lâu đài, phối hợp với Duy Đức điều tra rõ ràng xem rất cuộc đã xảy ra chuyện gì! Tất cả mọi việc đợi tôi về rồi xử lý.
Đám vệ sĩ lập tức rời đi.
Đường Mạt Ưu cẩn thận quan sát một lượt, nói với Mặc Tây Quyết: “Cả đoạn đường dài như thế, nếu sức khỏe Ngôn Tiểu Nặc có vấn đề, thì sớm đã phát hiện ra vết máu rồi, nhưng ở đây lại rất sạch sẽ, ít nhất có thể khẳng định, cô ấy không sao.
Trình Tử Diễm hiện tại có thể xác nhận được, nói với Mặc Tây Quyết: “Xem ra cô ấy đã uống thuốc mà tôi đưa rồi”.
“Thuốc gì?” Mặc Tây Quyết vội vàng hỏi. Trình Tử Diễm thở dài một hơi, nói: “Đấy là thuốc cứu mạng, chỉ là tính chất rất mạnh, cơ thể cô ấy yếu ớt như vậy thì phải lập tức tìm được cô ấy rồi đưa về chữa trị thì mới được”.
Nghe mỗi câu của ông ấy, sắc mặt Mặc Tây Quyết lại trầm xuống một phần, bàn thay không kiềm chế được năm thành năm đâm.
Đường Mạt Ưu nói: “Chúng ta lập tức thuận theo con đường này đuổi theo, cô ấy chỉ có một người, chắc chắn không thể chạy xa được”.
Mặc Tây Quyết lập tức mở cửa xe, Trình Tử Diễm và Đường Mạt Ưu ngồi vào ghế sau, xe lập tức được lái đi. Ngôn Tiểu Nặc ở trên đường, thực sự không thể gắng gượng được nữa, ngồi trên vạt cỏ bên đường nghỉ ngơi một chút. Cô biết, lúc này đây chắc chắn là Mặc Tây Quyết đang tiến hành tìm kiếm cô ở mọi ngóc ngách, nhưng dù cho cô có chết ở đây, cũng sẽ không để Mặc Tây Quyết động vào con mình.
Trong không trung truyền đến hương hoa hồng thoang thoảng.
Cô đột nhiên nhớ lại,
Mặc Tây Quyết hoàn toàn không có khả năng chống lại hoa hồng, nên anh ấy nhất định sẽ tránh chỗ này.
Ngôn Tiểu Nặc cũng không ngần ngại đi về hướng hương hoa hồng truyền đến.
Mặc Tây Quyết lái xe, đột nhiên nhíu mày, xe dừng lại một chút.
Đường Mạt Ưu kinh ngạc hỏi: “Sao vậy? Hướng này là đúng rồi, sao cậu không lái tiếp về phía trước đi?”
Trình Tử Diễm nói: “Quay đầu về”.
Gương mặt Đường Mạt Ưu lộ ra vẻ không thể hiểu nổi, nói: “Bố, quay về là đi ngược hướng rồi”.
Mặc Tây Quyết không nói gì, kiềm chế cảm giác khó chịu đang rục rịch trào lên trong người, nhấn ga.
Trình Tử Diễm kinh ngạc, vội vàng nói: “Mặc Tây Quyết, cậu điên rồi à?”
“Đừng nói chuyện”. Mặc Tây Quyết lạnh lùng hỏi một câu: “Đường Mạt Ưu, cậu khẳng định là cô ấy ở phía trước à?”
Mặc dù Đường Mạt Ưu rất khó hiểu, nhưng thấy bộ dạng gấp gáp của Mặc Tây Quyết, anh ta lại không dám không nói thật, “Đúng, chắc chắn ở phía trước”.
Chiếc xe rõ ràng lại càng tăng tốc lao về phía trước.
Đường Mạt Ưu hít một hơi thật sâu, kinh ngạc hỏi: “Ở đây có hoa hồng? Thơm quá”.
Trình Tử Diễm lấy thuốc từ trong chiếc túi đeo bên người, không nói năng gì nhét thẳng vào miệng người đang lái xe ở phía trước.
Đường Mạt Ưu bị hành động này của Trình Tử Diễm làm cho ngẩn người, anh ta biết mấy viên thuốc ấy, là thuốc chống dị ứng.
“Sao A Quyết lại phải uống thuốc chống dị ứng?” Đường Mạt Ưu nghẹn ngào hỏi, “Chẳng lẽ do mùi hoa hồng này sao?”
Trình Tử Diễm sầm mặt không nói gì, lấy hết thuốc trong túi đút cho Mặc Tây Quyết.
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại, Mặc Tây Quyết lập tức xuống xe, Trình Tử Diễm và Đường Mạt Ưu cũng lập tức xuống.
Đang đúng giữa xuân, hoa hồng nở một cách dồn dập, cùng với mùi thơm nồng đậm là khung cảnh lộng lẫy vô cùng, nhưng trong mắt Mặc Tây Quyết, lại không khác gì biển lửa địa ngục, chỉ cần tiến lên một bước là như muôn đời không thể quay lại được.
Trình Tử Diễm kéo tay Mặc Tây Quyết lại, trầm giọng nói: “Bây giờ quay về con kịp, cậu thật sự không cần mạng nữa sao?”
Mặc Tây Quyết bình thản nói: “Cô ấy vẫn đang ở phía trước không chịu ra”.
Đường Mạt Ưu cuối cùng đã hiểu ra xảy ra chuyện gì, gương mặt bị dọa cho trắng bệch, “A Quyết, cậu có thể về trước, tôi và bố tôi sẽ vào trong tìm cô ấy”.
Mặc Tây Quyết dứt khoát từ chối: “Không cần đầu, người phụ nữ của tôi, tôi phải đích thân đưa cô ấy về nhà”.
Anh còn muốn hỏi cô, rốt cuộc là thức gì đã khiến cô ấy trở nên độc ác như vậy. Từ lần anh dị ứng với hoa hồng rồi nằm trên giường hôn mê hai ngày liền, từ đó dù cho cô ấy vô cùng thích hoa hồng thì cũng không hề nhắn đến hai từ “Hoa hồng thêm một lần nào nữa.
Cô ấy còn chú ý hơn cả anh, bất cứ thứ gì có liên quan đến hoa hồng cô cũng không hề chạm vào, chỉ vì sợ anh sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng hôm nay, cô lại trốn trong biển hoa hồng này, căn bản không muốn đi ra.
Đường Mạt Ưu vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng Mặc Tây Quyết lại kiên định lắc đầu:
“Tôi không muốn tranh luận, tôi cũng không cần tranh luận, hau người cứ ở đây đợi tôi là được”.
Nói xong, Mặc Tây Quyết men theo giữ những khóm hoa tiến về phía trước tìm kiếm.
Đường Mạt Ưu nhìn bóng lưng của Mặc Tây Quyết, lắc đầu nghẹn ngào nói: “Bố, A Quyết…cậu ấy điên rồi sao?”
Rõ ràng biết nơi đây lấp đẩy bởi thứ vũ khí trí mạng với anh ấy, anh ấy vẫn nhất quyết tiến về phía trước để tìm Ngôn Tiểu Nặc, không để ý đến bất cứ thứ gì trên đời này nữa.
Trình Tử Diễm không nói gì, chỉ thở dài một hơi thật sâu, trầm mặc hồi lâu, rồi nói với Đường Mạt Ưu: “Ưu à, con về lâu đài trước đi, chuẩn bị một chút”.
Đường Mạt Ưu hiểu ý của Trình Tử Diễm, sợ rằng hai người đó đi ra thì phải đưa ngay lên giường bệnh.
Mặc Tây Quyết cố gắng chống đỡ cảm giác khó chịu trong cơ thể và sự choáng váng sắp ngất lịm đi ấy, song ý chỉ có lớn đến mức nào, thì cũng không thể kháng cự lại phản ứng của cơ thể.
Anh lấy con dao nhỏ mang theo bên người ra, không do dự rạch một đường thật sâu lên cánh tay mình.
Cảm giác đau đớn kịch liệt khiến anh tỉnh táo, máu tươi thuận theo cách tay của anh chảy xuống, nhỏ xuống những cánh hoa hồng đỏ rực, hoa hồng đẹp một cách ma mị kỳ lạ.
“Ngôn Tiểu Nặc! Em ra đây!” Mặc Tây Quyết lợi dụng chút tỉnh táo ngắn ngủi này, hét lớn lên gọi cô.
Ngôn Tiểu Nặc đương nhiên nghe thấy tiếng gọi của Mặc Tây Quyết, cô sửng sốt vô cùng, sao anh lại tới đây? Chẳng lẽ anh không biết đây là chỗ nào sao?” Trả lời Mặc Tây Quyết vẫn là một khoảng không trầm mặc, Mặc Tây Quyết lại dùng dao rạch một đường, máu chảy không ngừng.
Ngôn Tiểu Nặc đã nhìn thấy anh đang làm gì, cô không thể trầm mặc thêm được nữa, lớn tiếng hét lên: “Mặc Tây Quyết Anh làm gì thế!”
Cô chạy về hướng anh ấy, kéo cánh tay đã nhuộm ướt bởi máu tươi của anh lên, đôi mắt khủng hoảng nhìn anh: “Anh bị điên rồi sao?”
Gương mặt trắng bệch của Mặc Tây Quyết, đôi môi tái nhợt, bàn tay anh ấn lên vai cô, giọng nói nhẹ đến dọa người: “Ngôn Tiểu Nặc, em muốn giày vò anh đến khi nào?”