Chương 324
Trong lòng Duy Đức phủ một lớp sương mù, nhưng nụ cười trên mặt thì vẫn không chút thay đổi: “Sức khỏe cô Ngôn không tốt, lại còn đang mang thai, nên nhạy cảm một chút cũng là chuyện bình thường”.
Ngôn Tiểu Nặc cười cười, không nói thêm gì nữa.
Ánh mắt nhìn theo quản gia Duy Đức ra khỏi lâu đài, ánh mặt trời chiếu xuống khiến cô có chút hoa mắt.
Cảm giác buồn ngủ lại một lần nữa ập đến, Ngôn Tiểu Nặc trở về phòng ngủ chính nghỉ ngơi.
Đừng thấy cô suốt ngày buồn ngủ, nếu ngủ ngon giấc thì đã đành, nhưng gần đây giấc ngủ của cô càng ngày càng tệ, ác mộng cứ như con đỉa quấn lấy người cô, muốn thoát khỏi nó cũng không thoát được, mỗi lần tỉnh dậy là một lần tim đập dồn dập.
Phương thức giày vò con người đau khổ như thế này, hơn nữa giày vò cô là việc Ngôn Tiểu Nặc có thể nghĩ ra được người hạ độc là ai.
Từ ngày Vi Nhi bị Mặc Tây Quyết bí mật sắp xếp, gia đình Rolster đã bỏ rất nhiều công sức để dàn xếp sự việc, hai gia đình cũng xảy ra rạn nứt, hôn nhân cũng bị hủy bỏ.
Cũng không nghe thấy Mặc Lăng Thiên có phản ứng gì, đối với cách làm của Mặc Tây Quyết, ông ta dùng thái độ mặc nhận.
Con gái nhà quyền quý nhiều như thế, cũng không cần thiết một Vi Nhi, nên làm sao có thể so được với sự quan trọng của tôn nghiêm nhà học Mặc?
Nhưng đây cũng chỉ là hoài nghi, không có bằng chứng, hơn nữa sau sự việc đó thì không có bất cứ tin tức gì về hành tung của Vi Nhi.
Ngôn Tiểu Nặc cầm lấy chiếc điện thoại rất lâu rồi không động vào, muốn tìm một chút vết tích của Vi Nhi.
Dường như có tác dụng thì chỉ có số điện thoại lần trước mà thôi.
Cô không biết nên làm thế nào, đợi lúc Mặc Tây Quyết quay lại, cô sẽ đem suy nghĩ trong lòng và cả số điện thoại kia nói cho anh biết.
Đối với suy nghĩ của cô, Mặc Tây Quyết chỉ trả lời đúng ba từ: “Anh biết rồi”.
Sau đó phải người điều tra dãy số ấy.
“Mấy ngày này, có phải anh vẫn đang điều tra Vi Nhi không?” Ngôn Tiểu Nặc rót một cốc cappuccino đưa cho anh.
Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng uống một ngụm, gật đầu: “Không tồi”.
Mấy người bị anh chói mang đến tầng hầm, trải qua một loạt tra tấn dã man, thì cũng không ai nói ra điều gì, thậm chí đến một chút đầu mối đáng nghi cũng không có.
Vậy thì chỉ có thể chứng minh rằng, kẻ hạ độc thực sự không nằm trong đám đó.
Đem mấy người ấy chuyển về, đối với những kẻ còn sống, hay chết hoặc tàn phế, thì sẽ có Mặc Tây Thần giúp anh xử lý.
Ngay từ ban đầu anh đã nghi ngờ Vi Nhi, chỉ là sau việc này, cho đến ngày hôm nay cũng không tìm ra tung tích của cô ta.
Mặc Tây Quyết vuốt vuốt tóc Ngôn Tiểu Nặc, dịu dàng nói: “Anh đi tắm một cái”.
Nói xong, thì anh bước vào nhà tắm, sau đó khóa trái cửa.
Ngôn Tiểu Nặc ôm gối ngồi trên ghế sofa, trong lòng tính toán lên kế hoạch.
Sau khi Mặc Tây Quyết tắm xong đi ra, thấy cô ngồi trên sofa, bộ dạng trầm tư suy nghĩ.
Anh đi qua bên đó, mái tóc nâu hạt dẻ đậm còn đang nhỏ nước.
Ngôn Tiểu Nặc ngửi thấy mùi thơm thanh mát thân quen thì ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đen láy thâm sâu của Mặc Tây Quyết đang nhìn mình.
Ở bên nhau bao lâu như vậy, nhưng mỗi lần thấy anh, cô đều có cảm giác tìm đập loạn nhịp.
“Sao anh lúc nào cũng đẹp trai như thế này được chứ?” Tay Ngôn Tiểu Nặc đỡ đầu, miệng mỉm cười.
Mặc Tây Quyết lấy khăn tắm, lau lau tóc, “Anh lúc nào cũng đẹp trai”.
Ngôn Tiểu Nặc phì cười một tiếng, “Tự luyến”.
Mặc Tây Quyết lau khô tóc rồi ngồi xuống bên cạnh Ngôn Tiểu Nặc, đôi tay dài ôm cô vào lòng.
“Vừa rồi đang nghĩ gì vậy? Sao lại thất thần như thế?” Bàn tay anh vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô rồi hỏi.
Ngôn Tiểu Nặc nắm lấy những ngón tay không ngoan ngoãn của anh, nhẹ nhàng nói: “Em đang nghĩ làm thế nào để dụ Vi Nhi ra”.
Mặc Tây Quyết nhếch mày, trong đôi mắt đen láy có một ngọn lửa từ từ bùng lên: “Dụra?”
Ngôn Tiểu Nặc có chút chột dạ, né tránh ánh mắt của anh: “Vi Nhi hận nhất là em, em nghĩ chỉ cần “
“Không được!” Mặc Tây Quyết ngắt lời, không để cô nói tiếp, ôm chặt lấy Ngôn Tiểu Nặc, “Anh không cho phép!”
Ngôn Tiểu Nặc có thể cảm nhận được sự căng thẳng của anh, cô hít sâu một hơi, rồi nói: “Anh nghe em nói hết đã”. Mặc Tây Quyết cau mày, “Em nói đi”.
“Em đã từng nghe Vi Nhi nói qua, mong ước của cô ta cũng là trở thành một nhà thiết kế”. Giọng nói Ngôn Tiểu Nặc rất từ tốn, “Không có nhà thiết kế nào lại từ chối giải Red Dot”
Mặc Tây Quyết càng cau mày chặt hơn: “Ý của em là…
Nếu cô ta thấy em dù trúng độc nhưng vẫn sống rất tốt, hơn nữa còn đạt được thứ mà cô ta luôn luôn mơ ước mà chưa đạt được, anh nói xem cô ta có hận chết em không, sau đó xuất hiện không?” Ánh mắt Ngôn Tiểu Nặc lóe lên một tia sáng chói lọi.
Mặc Tây Quyết kiên quyết từ chối lời đề nghị của cô: “Em không hiểu cô ta, cô ta cẩn thận vô cùng, những việc không nắm chắc cô ta chắc chắn sẽ không làm”.
Ngôn Tiểu Nặc bĩu môi, cánh tay nhỏ nhắn khoác lên cổ anh, nhẹ nhàng hứ một tiếng: “Em không hiểu cô ta, anh thì hiểu lắm nhỉ?”
“Em!” Mặc Tây Quyết cảm nhận được cô đang ghen, liền cười, “Ghen à?”
Ngôn Tiểu Nặc áp sát vào người anh, cơ thể mềm mại vặn vẹo trên người anh, rồi nói: “Ghen thì đã làm sao?”
“Em nghe anh nói”. Mặc Tây Quyết hít thật sâu một hơi, kìm nén đợt thủy triều đang dâng lên trong người rồi nói: “Hội trường lễ trao giải sẽ có rất nhiều người, cô ta không chắc sẽ xuất hiện.
Ngôn Tiểu Nặc lắc lắc đầu, nói: “Mặc Tây Quyết, anh phải biết là nơi nguy hiem nhất cũng là nơi an toàn nhất, như anh nói, thì hội trường lễ trao giải sẽ có rất nhiều người, thế chẳng phải là lớp bảo vệ tự nhiên đó sao?”
Mặc Tây Quyết vẫn lắc đầu, “Anh hiểu ý của em, nhưng, anh sẽ không đồng ý”.
Nói xong, anh quay đầu đi chỗ khác, bộ dạng như không cần nói thêm gì nữa.
“Mặc Tây Quyết… Ngôn Tiểu Nặc bắt đầy sử dụng cách tấn công dịu dàng, “Đến đây”.
Ai biết được rằng cái chiêu bách phát bách trúng thường ngày hôm nay lại chẳng có tác dụng gì, mặc cô đem hết công phu trên người ra dùng
Đột nhiên cứng nhắc như thế, Ngôn Tiểu Nặc cũng có chút không quen.
“Mặc Tây Quyết, anh phải tin tưởng em, cũng phải tin tưởng bản thân anh chứ”. Ngôn Tiểu Nặc chớp chớp đôi mắt long lanh, hôn lên mặt anh một cái.
Mặc Tây Quyết điền đạm nói: “Anh không tin tưởng”.
Không tin tưởng cái gì? Không tin anh hay không tin cô?
Đưa tay sờ lên gương mặt sắc nét rõ ràng của anh, đôi môi hoa hồng mỏng, ngũ quan của anh luôn luôn tinh tế như thế, chẳng khác gì một bức họa hoàn mĩ.
Đây là gương mặt độc nhất vô nhị mà cô yêu.
“Mặc Tây Quyết, em biết anh muốn bảo vệ em, muốn để em được sống thật tốt”. Giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc mang theo sự dịu dàng khiến người ta không có cách nào từ chối, “Nhưng em cũng muốn bảo vệ anh, cũng không muốn để anh phải lo lắng nhiều như thế”.
Đồng tử của Mặc Tây Quyết giãn ra, ánh mắt nhìn cô mang theo sự kinh ngạc, cười nói: “Em muốn bảo vệ anh?”
“Sao nào? Không được à?” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng vuốt lên mặt anh, “Tại sao em lại không thể bảo vệ anh?”
Nụ cười của Mặc Tây Quyết càng thêm tươi sáng: “Cách nói này thực sự rất mới mẻ”.
“Hứ”. Ngôn Tiểu Nặc cố tình làm vẻ hờn dỗi, “Coi thường người khác rồi”.
“Cô bé này”. Mặc Tây Quyết vuốt vuốt mái tóc cô, “Bảo vệ em là trách nhiệm của anh, anh có cách của mình, không muốn lấy mạng em ra đánh cược”.
Cô mới mười tám tuổi còn nhỏ như thế, nhưng đã trải qua biết bao khó khăn cản trở, bảo anh làm sao lại không đau lòng chú?
Người anh đang ôm trong lòng này, anh không cho phép cô có bất cứ nguy hiểm gì.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng giữ lấy đầu anh, dùng trán mình dán lên trán anh, rồi nói: “Mặc Tây Quyết anh không thể bá đạo như vậy, ít nhất, anh cũng phải cho em một cơ hội”.
“Cơ hội?” “Phải, Mặc Tây Quyết, dù sao thì anh cũng đã đồng ý cho em đi tham gia cuộc thi giành giải Red Dot, thế nào thì em cũng phải đi”.
Đôi mày lưỡi mác của Mặc Tây Quyết đột nhiên cau lại, vỗ lên vai cô một cái: “Nha đầu thối, dám gài bẫy anh!”
Ngôn Tiểu Nặc cười hô hô: “Em không hề gài bẫy anh, em…đúng rồi, đây chỉ gọi là thuận nước rong thuyền mà thôi!”
“Hiện tại anh phải thu lại quyết định cho phép em tham gia giành giải Red Dot”. Mặc Tây Quyết từng câu từng chữ nói: “Không được phép ra khỏi cửa. Ngôn Tiểu Nặc đứng dậy khỏi người Mặc Tây Quyết, xoa xoa cái bụng nhỏ của cô, rồi nói: “Nhưng em không vui thì tằng bé cũng không vui”.
Mặc Tây Quyết nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, cảm thấy bản thân như sắp phát điên đến nơi.
Ngôn Tiểu Nặc lại cho thêm một cọng rơm vào: “Sức khỏe của em vốn đã không tốt, nếu tâm trạng cũng không tốt, nói không chừng sẽ xong đời sớm thôi.”
Lời của cô còn chưa nói xong, thì đã bị anh hôn chặt.
Nụ hôn sâu nhập tâm, Mặc Tây Quyết hận rằng không thể cố định cô vào trong thân thể anh ngay lúc này, cứ như thế, không để cô rời đi nửa bước.
“Không cho phép em nói xong đời!” Ảnh mắt Mặc Tây Quyết phát ra ánh sáng tàn bạo.
Ngôn Tiểu Nặc nuốt nước bọt, nhìn anh sợ sệt: “Đừng tức giận mà”.
Mặc Tây Quyết lạnh lùng hứ một tiếng.
“Hãy suy nghĩ về những lời em nói được không?” Ngôn Tiểu Nặc chớp chớp đôi mắt to tròn, vòng tay ôm lấy eo anh, gương mặt nhỏ nhắn dụi dụi vào mặt anh, làm nũng: “Có được không?”
Mặc Tây Quyết nhắm mắt, nghiến rằng: “Cái đồ không an phận!”
Không chỉ nói không, còn phát lên va cô một cái.
Ngôn Tiểu Nặc cười, cánh tay ôm eo anh càng siết chặt hơn.
Buổi sáng ngày hôm sau, Mặc Tây Quyết đích thân đưa cô đến chỗ cô Toàn Cơ, đương nhiên, gương mặt anh tuấn lấy vô cùng không vui.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ ho một tiếng: “Mặc Tây Quyết, hôm nay trời đẹp trong xanh, chim hót véo von, hoa nở ngát hương, chỗ nào cũng sức sống tràn đầy, anh cũng thả lỏng thoải mái một chút đi, nếu không thì sẽ có nếp nhăn, già đi đấy”.
Mặc Tây Quyết nhếch mày, “Có nếp nhăn? Già đi?” “Đúng vậy, giữ cho tâm trạng vui vẻ mới là biện pháp làm đẹp tốt nhất”. Ngôn Tiểu Nặc nói như điều đương nhiên, nhìn ai đó vốn dĩ gương mặt đã không vui lại càng thêm không vui hơn nữa.
“Bổn thiếu gia đây đưa em đi mà trong lòng nơm nớp lo sợ, còn em thì ở đó nói chuyện làm đẹp với anh?” Mặc Tây Quyết hoàn toàn không biết nói cô thế nào mới được, trong lòng càng thêm hối hận hôm qua đã không cẩn thận đồng ý với cô.
Ngôn Tiểu Nặc thè lưỡi, thì thầm: “Mặc Tây Quyết, em chỉ đi qua chỗ cô Toàn Cơ để hỏi về vấn đề liên quan đến giải Red Dot thôi, anh lại giống như đưa em đến pháp trường vậy…”
Lời của cô còn chưa nói hết, thì một tràng tiếng phanh xe lang lên.
“Ai da!” Ngôn Tiểu Nặc suýt chút nữa bị anh dọa chết, vỗ vỗ ngực, đầy sợ hãi.
Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói: “Còn nói mấy câu không may mắn, thì em có tin anh làm em ở đây không?”
“Khụ khụ!” Ngôn Tiểu Nặc bị sặc, “Đây là trên đường lớn đấy!”
“Thế thì làm sao chứ?” Giọng nói của Mặc Tây Quyết mang đầy vẻ nguy hiểm.
Được, cô phục rồi, cô không muốn biểu diễn một trận gì đó trên đường người qua người lại thế này.