“Phải! Cháu cắn anh ta một cái!” Tuyết Lạc không giấu diếm, trực tiếp nói thật với dì An. Cũng để cho di biết cô không hề yếu đuối. Khi bị bắt nạt, cô cũng nó nanh vuốt sắc nhọn.“Cái gì? Người cắn Nhị thiếu gia? Cắn chỗ nào? Sao người lại cắn cậu ấy chứ?” Di An vừa nghe Hàng Lãng bị cắn, cả người bên cuống lên.“Tại sao cháu lại không thể cắn anh ta? Là anh ta bắt nạt cháu trước. Cháu chỉ tự vệ mà thôi.”Tuyết Lạc không muốn giấu diếm gì với dì An. Hàng Lãng liên tục xúc phạm cô, sự tôn nghiêm của cô không phải cứ tha thứ là có thể cho qua. Cô im lặng chịu đựng, chỉ có thể khiến hắn càng không chút kiêng dè mà khi dễ cô.“Người thật sự đã cắn cậu ấy? Cắn chỗ nào? Có mạnh không? Có chảy máu không?” Di An hoàn toàn không nhận ra Tuyết Lạc đang tố cáo, kể khổ với mình, mà chỉ chăm chăm lo lắng và đau lòng vì thương thể của Hàng Lãng.Lòng Tuyết Lạc nặng như chì! Một cỗ khí buốt lạnh trực tiếp bao trùm lấy trái tim. Dường như lúc này cô mới ý thức được: từ trên xuống dưới Phong gia, tất cả đều bảo vệ cho Phong Hàng Lãng! Hơn nữa hoàn toàn không có ngoại lệ, xem trọng người khác. Cô bị ủy khuất, cũng không có ai nhắc tới.Thật hối hận đã không cắn hắn thêm mấy phát nữa! Để cho hắn biết: khi con thỏ bị dồn đến đường cùng, nó cũng sẽ cắn người.Huống chi, Tuyết Lạc cũng cảm thấy mình hoàn toàn không phải thỏ.Đối diện với sự truy hỏi của dì An, Tuyết Lạc cố tình nói thêm. “Cắn rất mạnh, chảy rất nhiều máu, dì mau lên xem hắn một chút đi.”“A? Thật là, vợ chồng son sao lại đánh nhau như kẻ thù vậy chứ? Sao lại như vậy được?” Vì quá nôn nóng, dì ăn liền nói mà không nghĩ. Bà thật sự rất thương yêu Phong Hàng Lãng.“Ai là vợ chồng với anh ta? Dĩ An, dì thật quá đáng! Lần sau Phong Hàng Lãng còn xúc phạm cháu, cháu sẽ nói với Lập Hân. Lập Hân không quản được, tôi sẽ báo cảnh sát.” Tuyết Lạc tức giận nói rồi giận dỗi bỏ ra phòng khách.Cô quả thật rất ủy khuất: tại sao người ở Phong gia ai ai cũng thiên vị Hàng Lãng như vậy? Như vậy Phong Lập Hân để ở đâu? Cứ như việc em chồng xem thường, xúc phạm chị dâu là một việc rất hợp tình hợp lý trong cái nhà này vậy.Bất quá nói đi cũng phải nói lại, dì An và quản gia Mạc trừ bỏ việc quá dung túng Phong Hàng Lãng ra, thì họ đối xử với cô rất tốt. Có thể nói là vô cùng quan tâm, chu đáo. Ít nhất cũng đủ để Tuyết Lạc cảm nhận được sự ấm áp.Sáng sớm hôm sau.Tuyết Lạc chuẩn bị cháo rau quả cho Phong Lập Hân. Nhưng thành ý của cô lại một lần nữa bị Phong Hàng Lãng và bác sĩ Kim chặn ngoài cửa phòng y tế, không cho vào.Trong lòng khó tránh khỏi buồn phiền. Tuyết Lạc rõ ràng ý thức được mình không hợp ở lại Phong gia. Mình luôn bị các thành viên của Phong gia một mực gạt ra ngoài! Cho dù bây giờ mình đã là phu nhân của Phong gia.Ngay cả quản gia Mạc và dì An cũng có thể vào phòng y tế, chỉ riêng người vợ là cô, hết lần này tới lần khác đều không được. Trên phương diện pháp luật mà nói, cô mới là người giám hộ của Phong Lập Hân mà. Tại sao mà ngay cả quyền được vào thăm Phong Lập Hân một cái, cô cũng không có?Bưng mâm chào về bếp mà lòng cô nặng trịch, thế lương. Tuyết Lạc cũng không trách cứ ai, càng không đi tra hỏi bọn họ xem vì sao người vợ này không được vào với Phong Lập Hân. Cô biết dì An và quản gia Mạc cũng là vì sức khỏe của Phong Lập Hân