-Xấu hổ rồi?Lục Thừa Tiêu ngược lại cảm thấy dáng vẻ của cô hiện tại vô cùng đáng yêu, nhìn tỉ mỉ cô gái nhỏ này, không chỉ thông minh xinh đẹp, khi cần đáng yêu cũng không vừa.-Anh mau đi mặc quần áo vào đi!Lần này Tô Vũ Đồng gấp gáp, đôi mắt đẹp của cô luôn nhìn xuống đối dép lông của mình, cô không dám ngẩng đầu, cô sợ vừa ngẩng lên sẽ nhìn thấy thứ khiến cô xấu hổ!Lần này Lục Thừa Tiêu không tiếp tục trêu cô nữa, ngược lại tiện tay lấy chiếc áo choàng ngủ đặt trên ghế khoác lên.-Đi theo tôi. Lục Thừa Tiêu chủ động nắm cổ tayDiệp Vãn Ninh, dẫn cô đến chỗ phiến đá.Nơi dựa núi gần biển có thể nghe thấy tiếng gầm của sóng biển đập vào đá...Diệp Vãn Ninh ngước mắt nhìn vầng trăng sáng trong, kẽ hở nhỏ bé giữa phiến đá chắn trên lối đi lại lộ ra vài tia sáng lấp lánh.-Khi đi chú ý chút.Diệp Vãn Ninh nghiêng người đi từng bước qua kẽ hở, khi Lục Thừa Tiêu dẫn Diệp Vãn Ninh đi về phía trước, cô ngẩng đầu nhìn vách đá bóng loáng, ánh sáng lấp lánh thông qua khẽ đá rọi vào, ánh sáng không ngừng thay đổi khiến cho Diệp Vãn Ninh lóa cả mắt, nhất thời quên mất lời dặn dò của Lục Thừa Tiêu!Chân cô bỗng bị trượt, loạng choạng, mất cân bằng, lập tức như sắp bị ngã xuống đất!-A........ Cơ thể cô ngửa ra phía sau.Lục Thừa Tiêu thấp giọng mắng một tiếng, nhanh tay nhanh mắt, lập tức đỡ cô vào lòng, ôm chặt lấy cô, nếu nhưanh không kịp thời ôm lấy cô, thì bây giờ hậu quả khó mà lường được.Diệp Vãn Ninh thở phào một hơi, đứng thẳng dậy khi vừa định cảm ơn anh, cơn giận của Lục Thừa Tiêu vẫn chưa vơi bớt ...-Cô coi lời tôi là gió thoảng qua tại à? Nghe từ tai này qua tại khác?Giọng nói trầm lắng đầy nam tính vang lên bên tai cô, Diệp Vãn Ninh giật nảy mình, đôi mắt long lanh kia quan sát Lục Thừa Tiêu một lượt, cuối cùng để ý thấy trên gương mặt tuấn tú của anh đang chau mày không vui, nghe giọng điệu anh... giống như đang quan tâm đến cô...-Bởi vì đẹp quá, nhìn