Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 1004


trước sau

Chương 1004:

 

“A…”

 

Chân Bạch Hạ vấp phải bậc thang, cả người mất thăng bằng, ầm một tiếng, mắt cá chân bị trật, cả người ngã xuống đắt.

 

“Ai yal” Bạch Hạ chỉ cảm thấy mắt cá chân kịch liệt đau đớn, chân cũng đau. Trong bóng tối, điện thoại của cô bị văng ra xa.

 

Bạch Hạ bò qua nhặt lấy điện thoại, khập khiễng đi về phía cửa. Cô đầy cửa ra, liền tháy cổng bên ngoài là ánh sáng đèn xe, lòng cô rốt cuộc thả lỏng. Mà quan trọng là cô vẫn còn một cửa ải phải qua, bởi vì chân trái của cô căn bản không thể chạm đất, đau đến nước mắt đều chảy ra.

 

Hình Nhất Phàm cách cửa sắt nhìn thấy cô. Lúc cô mở: cửa bên trong liền nhìn thấy chân trái vừa chạm đất cô đã kêu lên hai tiếng. Chân phải dậm trên đất, chân trái run rẫy.

 

“Sao vậy? Ngã rồi?” Hình Nhất Phàm khẽ nhíu mày.

 

Bạch Hạ gật đầu, vẻ mặt không vui nhìn anh: “Lúc xuống cầu thang không nhìn rõ nên bước hụt chân.”

 

Nói xong, cô ngồi xổm xuống,ôm chặt lấy cổ chân bị bong gân và thở hồn hển.

 

Hình Nhất Phàm khẽ căn đôi môi mỏng, nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô, muốn nói gì đó nhưng vẫn nuốt trở về, mở cửa ghé phó lái nói với cô: “Có thể lên xe không?”

 

Bạch Hạ cố nén đau đứng lên, vừa bước đi, tay cô theo bản năng nắm lấy cánh tay Hình Nhất Phàm: “Anh có thể đỡ tôi chút không.”

 

Hình Nhất Phàm thấy bộ dạng của cô, cậu liền mở tay cô đang ở trên tay mình ra. Lúc Bạch Hạ còn đang nghĩ anh keo kiệt không đỡ mình, anh liền cúi người, trực tiếp đem cô ôm lấy đặt vào ghế phó lái.

 

Bạch Hạ mở to mắt, không dám tin anh vừa bề mình.

 

Cô đã lớn thế này, đây là lần đầu tiên bị một người đàn ông xa lạ ôm thân mật như vậy. Hình Nhát Phàm giống như không cảm tháy gì, anh ngồi vào xe, nhấn chân ga quay đâu xe, hướng vê phía ngọn đèn sáng trong thành phó.

 

Trong xe, ánh mắt Bạch Hạ xuyên qua ánh sáng mờ ảo nhìn cậu, cảm kích nói: “Cảm ơn anh.”

 

Hình Nhất Phàm nói với cô: “Tôi gọi điện thoại hỏi rồi, phụ cận phải sửa đường dây, sáng mai sẽ có điện.”

 

“À! Là như vậy à! Được, vậy đêm nay chúng ta đến khách sạn đi!” Bạch Hạ nói.

 

Mắt điện, Hình Nhất Phàm tự nhiên cũng sẽ không ở trong nhà, mặt anh không chút thay đổi nói: “Đi bệnh viện xem chân của cô trước.”

 

Bạch Hạ đương nhiên không muốn vì chân mình làm phiền anh, cô cố ý cậy mạnh nói: “Không sao, chân tôi không đau nữa, ngày mai sẽ tốt thôi, không cần đưa tôi đến bệnh viện.”

 

Hình Nhất

Phàm quay đầu liếc cô một cái: “Cô xác định?”

 

“Xác định! Chỉ là vẫn đau một chút, tôi có thể chịu được.”

 

Bạch Hạ híp mắt cười, tỏ vẻ mình thật kiên cường.

 

Hình Nhất Phàm lại không nghĩ như vậy. Chân cô bị thương khá nghiêm trọng, nếu không bôi thuốc, chỉ sợ ngày mai sẽ không chạm đất được.

 

Cho nên, mặc kệ cô gái này nghĩ cái gì, bệnh viện, cậu nhất định phải đưa cô đi.

 

Bạch Hạ là trạch, lại du học ở ngoài ba năm, bây giờ cũng không nhớ đường, thẳng đến khi xe Hình Nhất Phàm tiền vào bệnh viện, cô mới hơi trừng mắt, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh: “Anh đưa tôi đến bệnh viện à?”

 

“Cô nhanh chữa khỏi chân đi, mỗi thứ sáu cô đều phải thay tôi dọn dẹp biệt thự.” Hình Nhất Phàm tìm lý do thuận miệng trả lời, xe dừng ở bãi đỗ xe, lúc này không có đông người, bệnh viện cũng rất yên tĩnh.

 

Hình Nhất Phàm xuống xe liền thấy Bạch Hạ tự đẩy cửa đang chuẩn bị xuống xe.

 

“Có cần giúp không?” Hình Nhất Phàm nheo mắt nhìn cô.

 

Bạch Hạ lập tức cười khoát tay: “Không cần không cần, tôi có thể tự xuống.”

 

Do là xe việt dã nên dù có bàn đạp vẫn khá cao, Bạch Hạ trước tiên dùng chân phải đạp lên bàn đạp, sau đó chân trái hướng xuống đất chuẩn bị miễn cưỡng xuống xe.

 

Nhưng mà cô đã xem nhẹ mức độ bị thương của chân trái, căn bản là không chống đỡ được thân thể của cô, vừa mới đặt xuống cô liền hít một ngụm khí lạnh, sau đó lúc chân phải đi xuống, cô liền ngã nhào về phía Hình Nhất Phàm đẳng trước.

 

Hình Nhát Phàm đứng trước mặt cô, bị cô ngã vào lòng.

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Hạ đập vào trong ngực anh, cũng có một chut đau, nhưng lúc này cô cũng quẫn bách lùi về sau một bước: “Xin lỗi!”

 

Hình Nhất Phàm đóng cửa xe, khóa lại. Nhìn chân đứng thẳng của cô gái, anh cố ý nói: “Có thể đi mà, đi đi!”

 

Ai bảo cô cậy mạnh? Nếu cô cầu xin anh một câu, nói không chừng anh sẽ đỡ cô, hoặc dìu cô.

 

Nhưng ai bảo cô không nói ngọt một chút? Còn giả vờ như không có việc gì, vậy cũng xứng đáng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện