Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 1675


trước sau

Chưogn 1675:

 

“Không cần, con muốn tự đi.” Cậu bé độc lập nói.

 

“Có muốn mẹ đi cùng con không?” Hứa An An hỏi.

 

“Không cần.” Cậu bé lập tức cự tuyệt.

 

Có Thừa Tiêu ôm bé từ ghế trẻ em xuống, dẫn bé ra cửa, nói với nhân viên phục vụ: “Dẫn nó đi nhà vệ sinh.”

 

Nhân viên phục vụ đưa cậu bé đến cửa nhà vệ sinh, Có Thừa Tiêu vẫn đứng ở hành lang trông chừng, tập tính độc lập cho con trai nhưng anh vẫn muốn bảo vệ bé an toàn.

 

Cậu bé đi vào nhà vệ sinh liền nói với phục vụ: “Chú ơi, chú có thể ra ngoài một chút không?”

 

“Được rồi tiểu thiếu gia, chú ở ngay ngoài cửa.” Người phục vụ nói xong liền đi ra ngoài.

 

Cậu bé đóng cửa một buồng vệ sinh, liền lấy mở điện thoại trên đồng hồ của mình, sau đó bé lấy tờ giấy trong túi ra, trên đó có viết một dãy só.

 

Cậu bé ấn điện thoại trên đồng hồ, từng số từng số ấn, cuối cùng bé nhấn gọi. Gương mặt nhỏ bé đầy sự chờ mong nghe máy.

 

Hứa Tâm Duyệt vừa làm xong cơm trưa cho bà ngoại, nghe tiếng điện thoại vang lên, cô vươn tay cầm thì thấy một dãy số lại, cô nhíu mày nghe máy: “Alo, xin chào, ai vậy?”

 

“Chị xinh đẹp, là em! Chị có nhớ em không?” Đâu dây bên kia là giọng nói non nớt của bé trai.

 

Mi tâm của Hứa Tâm Duyệt lập tức dãn ra cười hỏi: “Em là bạn nhỏ lần trước muốn số điện thoại của chị sao?”

 

“Vâng, chính là em! Em tên là Có Dĩ Mục.” Cậu bé tự giới thiệu.

 

“Chào em, sao lại gọi điện thoại cho chị vậy?” Hứa Tâm Duyệt cười hỏi, quả thật có chút kinh ngạc.

 

“Chị ơi, chị có nhớ lần trước đã nói nếu em có khó khăn thì có thể tìm chị giúp đỡ không ạ?”

 

“Em gặp chuyện gì sao?” Trong lòng Hứa Tâm Duyệt lập tức khẩn trương, cậu bé kia đã xảy ra chuyện gì rồi?

 

“Em… em đang ở một nhà hàng, không có người nhà bên cạnh, chị có thể đến giúp em không?”

 

“Người nhà em đâu?”

 

“Daddy của em bận rất nhiều việc, daddy không có thời gian đến giúp em, mang em đến đây, chị ơi chị nhanh đến có được không? Em rất muốn gặp chị!”

 

“Em không còn

người thân nào khác sao?” Hứa Tâm Duyệt thầm nghĩ, đúng là người ba nhẫn tâm! Sao lại có thể bỏ đứa nhỏ một mình ở nhà hàng như vậy?

 

“Em muốn chị xinh đẹp đến đây giúp em, chị ơi có được không?” Âm thanh ngọt ngào của cậu bé truyền đến, giống như đang cực kỳ sợ hãi.

 

“Bạn nhỏ em có thể tìm người nhà của em không? Để họ đưa em về nhà?”

 

*Oa oa… Em chỉ muốn chị xinh đẹp thôi, chị không đến em liền thật đáng thương, em ở một mình rất sợ.” Cậu bé oa oa khóc, đáng thương cực kỳ.

 

Trái tim Hứa Tâm Duyệt mềm nhữn, tuy rằng chỉ là một đứa bé xa lạ, nhưng trong lòng cô lại vô cùng thích bé, hơn nữa cô cũng từng sinh ra một đứa nhỏ như vậy, càng muốn yêu thương bé hơn.

 

“Được rồi được rồi, chị đến với em, em đi chạy lung tunh nha! Chị lập tức đến ngay, em đang ở đâu đó?”

 

“Em gửi địa chỉ cho chị, chị phải lập tức đến nha.” Cậu bé tuy chỉ mới bốn tuổi, nhưng cũng đã biết rất nhiều chữ, loại chuyện gửi tin nhắn này không thể làm khó bé.

 

“Được, em gửi đi, chị lập tức bắt xe đến ngay.” Hứa Tâm Duyệt đáp ứng.

 

“Cám ơn chị, em chờ chị đó.” Cậu bé nói xong liền tắt điện thoại, bé nghe động tĩnh một chút, phát hiện xung quanh không có ai. Bé liền lau nước mắt đi nước mắt vừa nãy, hai tay nhỏ vui vẻ vung vẫy, miệng nhỏ cong lên mỉm cười.

 

Chị xinh đẹp sắp đến rồi, lúc đó sẽ để daddy cùng bà nội chọn chị làm mẹ của bé đi!

 

Cậu bé vừa gửi địa chỉ xong, bên ngoài đã truyền đến giọng nói quen thuộc: “Tiểu Mục.”

 

“Daddy, con xong ngay.” Cậu bé nhanh chóng đáp một câu, dội nước rồi mở cửa buồng vệ sinh.

 

Có Thừa Tiêu ở hành lang thấy bé rất lâu chưa đi ra, anh lo lắng tiến vào. Cậu bé cười hì hì ôm lấy thắt lưng của daddy, Cố Thừa Tiêu lại nắm tay bé đến bồn rửa tay bên cạnh.

 

“Rửa tay xong rồi ôm.”

 

“Daddy đang ghét bỏ con sao?” Cậu bé vừa rửa tay vừa thương tâm nói.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện