Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 350


trước sau

Chương 350: Gọi Điện Đối Thoại

“Liệt Hàn, là em…” Đầu dây bên kia là giọng nói yếu ớt của Nghê Yên.

Hình Liệt Hàn lạnh lùng nói: “Có chuyện gì sao?”

“Liệt Hàn, em xin lỗi… Em xin lỗi.” Ở đầu dây bên kia Nghê Yên khóc nức nở nói.

Hình Liệt Hàn im lặng không nhận, Diệp Khải Nguyên là người của cô, anh không thể bỏ qua những gì Diệp Khải Nguyên đã làm, sau sự việc này, mọi chuyện giữa anh và cô đã phân biệt hoàn toàn rõ ràng.

“Liệt Hàn, em thay Khải Nguyên nói lời xin lỗi với anh…”

“Mong cô nói với anh ta rằng kiếp này anh ta không ra khỏi tù đâu.” Giọng nói của Hình Liệt Hàn lộ rõ sự lạnh lùng, cay nghiệt.

“Liệt Hàn… Em bị đứt một chân… Em bị đứt một chân… Em đã phải trả giá rồi, em mong anh tha thứ cho em… Nghê Yên khóc.

Ánh mắt của Hình Liệt Hàn không có bắt kì chút dao động nào, anh hừ lạnh: “Nghê Yên, từ nay trở đi, đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa, nhưng cô gặp phải điều gì, trả giá cái gì đều không liên quan đến tôi, nhưng nếu như người của cô không còn dám động thủ với tôi, thì tôi cũng sẽ không khách khí với cô và gia đình cô đâu.”

Tiếng tút tút vang lên, Hình Liệt Hàn tắt máy.

Ánh mắt Đường Tư Vũ từ hướng vườn nhìn về phía anh, một giây trước ánh mắt của anh vẫn băng giá như tuyết, mà giây tiếp theo bắt gặp ánh mắt của Đường Tư Vũ, trong nháy mắt liền lập tức dịu dàng như nước, anh bước đi về phía cô và con trai.

Khi Đường Tư Vũ đi tới trước mặt anh, vẫn là không thể nhịn nổi sự tò mò mà hỏi một câu: “Vừa rồi là ai gọi anh thế?”

“Điện thoại từ công ty thôi, không có gì quan trọng.” Hình Liệt Hàn cười một tiếng.

Đường Tư Vũ cũng không phải kẻ ngốc, cô nghiêng đầu nhìn anh: “Không được nói dối em, nói thật đi.”

Vẻ mặt Hình Liệt Hàn hơi run sợ, lập tức chăm chú nhìn cô: “Nếu như có lúc nào đó anh nói dối em, vậy đó là có ý tốt, chỉ là có một số chuyện không hy vọng em biết rồi lại khó chịu trong lòng thôi.”

“Không sao! Tim của em rất lớn, cho nên thường không vướng bận gì đâu, anh cứ nói đi” Đường Tư Vũ cũng không hề gượng ép, khóe miệng mang theo ý cười.

Hình Liệt Hàn khóa chặt cô, thành thật nói: “Là Nghê Yên gọi tới.”

“ÒI Cô ấy nói cái gì?” Đường Tư Vũ chớp mắt, không đoán trước, chờ anh nói tiếp.

“Cô ta xin lỗi anh và nói rằng cô ấy đã phải trả giá bằng một cái chân và mong anh tha thứ cho cô ta.” Khi nhắc đến chuyện này vẻ mặt của Hình Liệt Hàn liền trở nên khó coi.

Giọng nói của Đường Tư Vũ cũng không hề có chút đồng tình nào: “Em chỉ hy vọng cô ta tránh xa cuộc sống của chúng ta ra là được.”

Hình Liệt Hàn đưa tay ra và nhẹ nhàng nắm lấy cô, trầm giọng nói: “Anh sẽ không bao giờ cho phép cô ta đến gần chúng ta fù¬ “

nửa.

Có câu nói bảo đảm này, Đường Tư Vũ cũng không nghĩ nhiều nữa, Nghê Yên bị đứt một chân, cho dù là đứt thế nào, người làm việc ác sẽ tự mình phải chịu quả báo.

Tô Trạch.

Tô Hi ăn tối xong, việc đầu tiên cô làm là gọi cho một người đàn ông nào đó, nhưng cô buộc phải trốn trong phòng, mặc dù cha cô đã không còn phản đối nhưng cô cũng không dám nói ra những lời yêu đương ngớ ngắn trước mặt cha mẹ.

Tô Hi bắm máy, chờ người ở đầu bên kia nhấc máy, lúc này, tại đất nước Ôn Lệ Thâm ở cũng mới là buổi chiều, anh ấy có thể nhận điện thoại.

“Alo!” Giọng nam từ tính trầm thấp bắt ngờ vang lên.

“Alo… anh đang làm gì vậy!” Tô Hi đưa điện thoại đến gần tai, nghe giọng người đàn ông này chính là một loại hưởng thụ.

“Không làm gì cả! Vừa mới họp xong, chuẩn bị về khách sạn, còn em?”

“Đương nhiên là ở nhà! Trong phòng của em, ngày mai anh nhất định sẽ về, đúng không?” Tô Hi phồng hai má, hình như có chút oán trách.

“Nhất định sẽ về.” Ôn Lệ Thâm khẳng định trả lời.

Khóe miệng Tô Hi không khỏi nở nụ cười: “Được, vậy em sẽ đợi anh trở về.”

“Chờ anh về làm gì?” Người đàn ông kia lập tức khàn khàn giọng hỏi lại.

Tô Hi hơi nghẹn ngào, nhất thời không nói nên lời.

“Chờ anh về để làm cho anh ngạc nhiên sao?” Anh hỏi lại.

“Ừ… Được rồi! Anh muốn bắt ngờ gì?”

“Tốt nhất hãy cho anh một thứ gì đó thực dụng một chút, chẳng hạn như… một bữa tối, một nụ hôn, hoặc, tự đưa mình lên làm bát ngờ.” Giọng nói quyến rũ có thể khiến người khác say mê.

Tô Hi đỏ mặt, lật người nhìn trần nhà, nhếch miệng nói: “Được rồi! Nếu anh có thể đứng trước mặt em vào 3 giờ chiều mai, em sẽ cho anh một bát ngờ. Nếu quá 3 giờ, thì sẽ không có gì cải”

Tô Hi cũng muốn chơi xấu, đây cũng là một yêu cầu có thể làm được! Kể cả là có phi cơ riêng, cũng không phải muốn bay là có thể bay.

“Chơi xấu.” Ôn Hình Viễn thấp giọng mắng một tiếng.

Tô Hi có chút đắc ý cười: “Chính là chơi xấu đó! Vậy anh có muốn bất ngờ không!

Nếu anh không muốn, vậy em cũng hết cách!”

“Hừ, có phải cách qua điện thoại, nên em dám nói năng bừa bãi không?”

“Đoán đúng rồi, dù sao anh cũng cách em xa như vậy, cho dù em có đắc tội với anh, anh cũng không làm gì được em đâu!” Tô Hi cười càng thêm đắc ý.

Đầu dây bên kia vang lên tiếng hừu nhẹ: “Chờ đó, anh về sẽ trừng trị em.”

“Đang chờ nè!” Tô Hi cười hihi, đúng lúc này cô nghe thấy một giọng nữ quyền rũ phát ra từ bên Ôn Lệ Thâm, cách qua điện thoại dường như Ôn Lệ Thâm đang trao đổi gì đó với cô ta.

Lúc này lỗ tai Tô Hi lập tức dựng đứng, bên cạnh anh có phụ nữ? Chẳng phải anh về khách sạn sao? Tại sao lại có phụ nữ ở bên cạnh?

Theo giác quan thứ sáu của phụ nữ, Tô Hi liền nheo mắt, chẳng lẽ người đàn ông này đi công tác lại bí mật mang theo một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng nào ở bên cạnh? Đáng ghét.

“Sao lại không nói gì nữa rồi?” Ôn Lệ Thâm ở bên kia hỏi.

“Khu… anh về khách sạn rồi à! Chúng ta gọi video nhé? Em muốn xem phòng khách sạn của anh.” Tô Hi nói.

“Được! Anh vẫn đang ở trong thang máy.”

Một lúc sau, Tô Hi cúp điện thoại, mở video, khi Ôn Lệ Thâm mở máy lên, trong mắt Tô Hi liền hiện lên một khuôn mặt tuần tú quyến rũ, còn cô xuất hiện trong video với gương mặt mộc, cô lập tức cảm thấy xấu hỗ che mặt lại, chỉ lộ ra một đôi mắt, quan sát căn phòng của Ôn Lệ Thâm.

“Em tự che mặt mình làm cái gì? Cho anh nhìn một chút.” Ôn Lệ Thâm ở đầu dây bên kia có chút buồn cười hỏi.

“Không trang điểm, không tự tin, để em xem khách sạn của anhl Anh tránh ra chút.” Tô Hi muốn tìm manh mối trong phòng của anh, nếu trong phòng anh có một người phụ nữ thì nhất định sẽ bỏ lại một số đồ của nữ.

Ôn Lệ Thâm không nói gì, quay video mọi hướng, để cho cô xem thỏa thích.

Lại không biết rằng khuôn mặt nghiêm túc của Tô Hi xuất hiện trong video, khuôn mặt trong sáng và đáng yêu, cộng với đôi mắt thám tử của cô đảo qua đảo lại, tất cả đều lọt vào mắt anh, khiến anh không thể nhịn được cười: “Em đang tìm gì trong phòng của anh vậy?”

“Tìm đồ của phụ nữ.” Tô Hi buột miệng, nói xong cô còn vội vàng che miệng lại, có chút sầu não: “Em xem đồ trang trí…”

Ôn Lệ Thâm lúc này mới hiểu được tại sao gọi điện thoại không được, cứ phải quay video, người phụ nữ này nghỉ ngờ bên cạnh anh có phụ nữ sao?

“Vậy thì đừng tìm nữa, em sẽ không tìm được đâu.”

“Tại sao?”

“Bởi vì không có phụ nữ ở bên cạnh anh.”

Ôn Lệ Thâm rất kiên định nói.

“Thật sao? Vừa rồi anh đang nói chuyện với người phụ nữ nào vậy?”

“Nhân viên khách sạn.”

Tô Hi lập tức giấu mặt ngượng ngùng trả lời: “ÒI Vậy thì em tắt video đây.”

“Đợi đã, anh còn chưa được nhìn kỹ em, bỏ tay ra đi.” Ôn Lệ Thâm bá đạo đưa ra mệnh lệnh.

Tô Hi đành từng chút dịch tay ra sau đó, lộ ra khuôn mặt trắng nõn thanh tú mà nhìn chằm chằm anh, Ôn Lệ Thâm đưa mắt nhìn cô vài giây, rồi trực tiếp thổ lộ: “Anh nhớ em.”

Trong video, Tô Hi sững sờ vài giây sau đó xấu hồ tiến lại gần: “Em cũng nhớ anh, tạm biệt.”

Nói xong cô cúp máy, nếu nhìn tiếp nữa chắc cô sẽ ngứa ngáy khó chịu chết mắt.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện