Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 658


trước sau

Chương 658: Cùng Nhau Sưởi Ám.

Trong bóng tối, Hình Nhất Nặc đối mặt với bóng tối trong lều, có chút cạn lời, nhưng cô vẫn rất nghiêm túc ngồi trên đệm mềm mại cởi đồ.

“Cần giúp đỡ không?” Tiếng của Ôn Lương Diệu bên cạnh cô vang lên.

“Ừ! Em quên mát trên cổ áo khoác có nút, em quên chưa cởi rồi, anh vươn tay cởi giúp em được không?” Hình Nhất Nặc thỉnh cầu.

Bàn tay ấm áp của Ôn Lương Diệu vươn đến, vì quá tối, anh chỉ biết cô ở bên cạnh, nhưng tay anh không xác định được cổ áo của cô. Anh chỉ có thể sờ, nếu bật đèn lên bên ngoài lều sẽ nhìn thấy bóng, có thể làm người bên ngoài thấy, anh đương nhiên không muốn những người đàn ông khác nhìn thấy hình ảnh Hình Nhất Nặc cởi đồ.

Chỉ có thể tắt đèn đi.

Hai tay Ôn Lương Diệu vừa sơ đến một chỗ, cảm giác đó làm anh vội vàng rụt tay lại.

Hai tay của anh vừa chạm vào chỗ kia.

Trong bóng tối, nghe thấy Hình Nhất Nặc xì một tiếng rồi cười nhẹ, dáng vẻ không phiền.

Mặt Ôn Lương Diệu đỏ lên, anh lại giơ tay ra tìm được bả vai của cô, dọc theo xương quai xanh giúp cô cởi cúc.

Hình Nhất Nặc cởi áo ra, sau đó cô cởi chiếc áo gi-lê ở giữa, cuối cùng chỉ còn một chiếc áo mỏng, cô không thể cởi nữa.

Cô lây tay nhắc chăn lên rồi chui cả người vào.

“Anh Lương Diệu, anh cũng mau ngủ đi!” Hình Nhất Nặc lạnh đến run cầm cập trong chăn.

Ôn Lương Diệu nghe thấy âm thanh run rầy của cô, anh biết cô một mình chui vào trong chăn, mà trong chăn vẫn tràn đầy khí lạnh.

Anh vội vàng cởi áo khoác ngoài ra, cũng quen mặc một chiếc áo ngủ, sau khi cởi xong liền chui vào trong chăn.

Hình Nhất nặc cảm thấy mép giường bị ghè xuống, ngay sau đó một thân thể ấm áp kề đến, Hình Nhất Nặc vốn đang run vì lạnh, lúc này ngay lập tức ôm lấy anh.

Trong lòng của Ôn Lương Diệu, Hình Nhất Nặc lúc này giống như một con mèo chui vào, ôm chặt lấy anh.

Hô hấp của Ôn Lương Diệu trong bóng tối rõ ràng có phần dồn dập hơn.

Hình Nhất Nặc mặc áo giữ nhiệt bó sát người, bó chặt thân thể mảnh khảnh của cô, lúc này ôm chặt Ôn Lương Diệu làm cảm quan của anh càng thêm rõ ràng.

“Lạnh quá…” Hình Nhất Nặc vùi mặt nhỏ vào ngực của anh.

Ôn Lương Diệu giơ tay ôm chặt lấy cô, Hình Nhất Nặc đến mùa đông đôi chân sẽ lạnh cứng, lúc này chân cô rất lạnh, cô cuộn người hai chân nhỏ không kìm được chui vào giữa hai chân thon dài của anh.

Ôn Lương Diệu: “…

Hai chân Hình Nhất Nặc có được hơi ấm, cô cũng mãn nguyện rồi, ôm cánh tay của Ôn Lương Diệu, cảm giác cả người được bao bọc trong hơi thở ấm áp của anh.

Quả nhiên, từ bỏ phòng mình để đến chỗ của anh là một lựa chọn đúng đắn của cô.

Nếu không để cô ngủ trong căn phòng đó một mình chắc chắn sẽ rất lạnh.

Hình Nhất Nặc ngủ không yên phận, cô không khỏi uốn éo người, muốn tìm vị trí thoải mái hơn.

Nhưng cô không biết những động tác này đối với người đàn ông mà nói khiêu khích đến mức nào.

“Nhất Nặc, đừng động đậy nữa.” Ôn Lương Diệu nói.

“Hở? Sao vậy? Em đạp phải anh à?” Hình Nhất Nặc vội vàng ngắng đầu hỏi.

“Không có!” Giọng nói của Ôn Lương Diệu lộ ra phần khắc chế.

Hình Nhất Nặc cảm thấy phần sau thắt lưng có gì đó nhô lên, cô đưa tay ra phía sau sờ, bắt giác đụng phải cái gì đó.

Trên đầu là tiếng thở buồn bực của người đàn ông, một bàn tay đông đôi chân sẽ lạnh cứng, lúc này chân cô rất lạnh, cô cuộn người hai chân nhỏ không kìm được chui vào giữa hai chân thon dài của anh.

“c9 Ôn Lương Diệu: “…

Hai chân Hình Nhất Nặc có được hơi ấm, cô cũng mãn nguyện rồi, ôm cánh tay của Ôn Lương Diệu, cảm giác cả người được bao bọc trong hơi thở ấm áp của anh.

Quả nhiên, từ bỏ phòng mình để đến chỗ của anh là một lựa chọn đúng đắn của cô.

Nếu không để cô ngủ trong căn phòng đó một mình chắc chắn sẽ rất lạnh.

Hình Nhất Nặc ngủ không yên phận, cô không khỏi uốn éo người, muốn tìm vị trí thoải mái hơn.

Nhưng cô không biết những động tác này đối với người đàn ông mà nói khiêu khích đến mức nào.

“Nhất Nặc, đừng động đậy nữa.” Ôn Lương Diệu nói.

“Hở? Sao vậy? Em đạp phải anh à?” Hình Nhất Nặc vội vàng ngắng đầu hỏi.

“Không có!” Giọng nói của Ôn Lương Diệu lộ ra phần khắc ché.

Hình Nhất Nặc cảm thấy phần sau thắt lưng có gì đó nhô lên, cô đưa tay ra phía sau sờ, bắt giác đụng phải cái gì đó.

Trên đầu là tiếng thở buồn bực của người đàn ông, một bàn tay to lập tức nắm lấy bàn tay không an phận của cô, giọng nói cảnh cáo vang lên: “Nhất Nặc, đừng sờ lung tung.”

Đầu Hình Nhát Nặc trống rỗng, bởi vì cô cũng đoán ra vừa nãy cô sờ phải cái gì rồi.

Cô không chỉ trống rỗng đầu óc, mà mặt cũng đỏ lên rồi, một luồng xấu hỗ từ chân xộc lên, cả người cô nóng bừng.

“Em… em không cố ý.” Hình Nhất Nặc đỏ tai xin lỗi, đương nhiên lúc này trong bóng tối không ai nhìn thấy mặt cô.

“Không sao! Ngoan ngoãn ngủ đi!” Ôn Lương Diệu nhẹ giọng an ủi.

“Anh… anh không sao chứ?” Hình Nhất Nặc cắn răng, anh có vẻ như rất khó chịu.

“Không sao!” Ôn Lương Diệu trầm giọng trả lời.

“Có phải vì em…” Hình Nhất Nặc lúc này đã 20 tuổi rồi, ngây thơ thế nào đi nữa cũng vẫn hiểu một chút chuyện nam nữ.

Hơn nữa, nước mà trước đây cô sinh sống cũng phóng khoáng như thế, thật ra cô cái gì cũng biết, chỉ là lần đầu tiên trải nghiệm, có chút hoang mang.

“Đúng vậy.” Ôn Lương Diệu cũng không giấu cô, phản ứng hiện tại của anh đều là do cô mà ra.

“Vậy anh không muốn em ngủ ở đây sao?” Trong lòng Hình Nhát Nặc như sắp bị anh đuổi đi.

Ôn Lương Diệu cười, giơ tay vuốt nhẹ tóc của cô: “Em yên tâm ngủ đi, chỉ cần không động đậy lung tung là được.”

“Anh thì sao? Anh có ngủ được không?”

“Anh… anh ngủ muộn một chút.” Ôn Lương Diệu tất nhiên không ngủ được, hiện tại thân thể anh đang trong trạng thái hưng phấn, nếu như không yên ổn chút, anh sẽ không ngủ được.

Hình Nhất Nặc không khỏi ngoan ngoãn nằm trong ngực của anh quay người một cái, cô định đưa lưng về anh ngủ.

Nhưng cái chuyển người này của cô chỉ càng thêm mập mờ.

Ôn Lương Điệu có chút bất đắc dĩ: “Cứ như vậy ngủ đi.”

Hình Nhất Nặc cũng có chút ngượng ngùng, cô không thể làm gì khác ngoài ôm eo của anh, dán vào vai anh rồi ngủ, hôm nay cô cũng mệt rồi.

“Em buồn ngủ rồi, em ngủ đây.” Hình Nhất Nặc mập mờ nói một câu, yên tĩnh trong chốc lát, hô hấp của cô bắt đầu đều đặn.

Ôn Lương Diệu thở phào một hơi, đối với anh mà nói, chỉ cần cô không cựa quậy đã là chuyện tốt rồi.

Nếu không thì đêm nay anh sẽ không ngủ được mắt.

Mặc dù cô gái trong lòng đã ngủ, nhưng Ôn Lương Diệu vẫn cảm thụ được hương thơm trên người cô, thân thể vẫn đang trong trạng thái nhiệt độ cao.

Nhưng đối với Hình Nhất Nặc, nhiệt độ trên người anh quá ấm, như ôm một cái lò sưởi vậy, ngủ rất thoải mái.

Ôn Lương Diệu cũng không dám buông cô ra, đêm mùa đông như thế này, gió thổi lạnh buốt, nêu hở ra một lỗ nhỏ cũng thầy hiu hiu lạnh.

Vì vậy hai người dính chặt lấy nhau, Ôn Lương Diệu mát hơn một tiếng đồng hồ mới áp chế được dục vọng xuống, tiếng hít thở của cô gái trong lòng cũng làm anh thấy buồn ngủ.

Sáng sớm.

Hình Nhất Nặc mở mắt liền thấy một khuôn mặt anh tuắn, ánh mắt trời chiếu vào lều làm gương mặt anh càng thêm ấm áp, tỉnh tế chói mắt, hiền hòa ôn hậu.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện