Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 695


trước sau

Chương 695: Chuyện Năm Xưa

Không lẽ năm năm cảm tình giữa cô và anh, lại không bằng cả một tên đàn ông chỉ quen hai tháng.

Kỷ An Tâm vừa nghe liền hiểu, cô khoanh tay, nhướng mi cười lạnh: “Phó tổng thống có vẻ rảnh quá nhỉ? Còn quản cả chuyện riêng của tôi.”

“Nói anh nghe, anh ta là ai.” Hoắc Kỳ Ngang cố chấp muốn biết người đàn ông kia là ai.

Kỷ An Tâm thay đổi ngày sinh của con gái, chính là muốn anh hiểu nhầm như vậy, bây giờ tốt lắm, anh tin rồi.

“Bất kể người đó là ai, cũng không liên quan đến anh, phó tổng thống cứ về làm việc của anh đi!” Kỷ An Tâm nói xong liền kéo cửa xe, Hoắc Kỳ Ngang nắm lấy tay cô, bị cô gạt ra, tay anh lập tức đè lại cửa xe, ép cô lại, gần như cố chấp hỏi: “Anh muốn biết người đó là ai.”

Kỷ An Tâm nhìn anh hỏi, ánh mắt đầy vẻ thống khỏ, cô chỉ cảm thấy thoải mái, anh ta nên đau khổ như vậy mới phải.

Nhưng thống khổ này của anh ta sao bằng sự đau khổ năm đó của cô khi anh rời đi? Không, cô đã trải qua hết thảy, anh ta không thể nào thấu hiễu được.

“Đừng tưởng chỉ mình anh được có phụ nữ theo đuổi, tôi cũng có người theo đuổi, bây giờ tôi có muốn ở cùng ai, anh cũng không có tư cách hỏi.” Kỷ An Tâm nói xong, đẩy bàn tay anh, mở cửa xe ngồi vào.

Hoặc Kỳ Ngang nhìn xe cô đi xa, bóng người cao ráo lại vì đau đón thất tình mà gập xuống.

Vệ sĩ vội đi tới: “Tiên sinh, ngài không sao chứ!”

Hoắc Kỳ Ngang khoát tay: “Không sao, về thôi!”

Hoắc trạch ở cách đó không xa, cửa xe mở ra, đứa cháu nhỏ Tiểu Huy vui vẻ chạy vào phòng khách.

“Ông ngoại, ông ngoại.”

Hoắc Minh đi từ trong thư phòng ra: “Tiểu Huy, có chuyện gì mà vui vẻ thế.”

“Ông ngoại, cháu nói cho ông nghe một tin tốt, cháu sắp có mợ rồi!” Thằng nhóc đợi không kịp nói liền nói với ông ngoại, vừa rồi nó ở trong xe nhìn, cậu đã dắt tay dì xinh đẹp.

Sắc mặt Hoắc Minh hơi đổi, nhìn Hoắc Kỳ Ngang đang bước vào nhà, mà sắc mặt Hoắc Kỳ Ngang cũng căng thẳng, không nghĩ tới thằng cháu mình lại vì hưng phấn mà bại lộ.

“Tiểu Huy, đừng nói bậy.” Giọng anh trầm thấp nạt.

“Cháu thấy rồi, cậu kéo tay dì xinh đẹp đó.” Thằng cháu báo cáo đúng sự thật.

Hoáắc Kỳ Ngang nhìn ánh mắt ba mình, nói với cháu: “Ra vườn hoa chơi đi.”

Thằng nhóc để túi xách xuống, chạy ra ngoài chơi.

Ánh mắt Hoắc Minh đặt trên người con trai: “Xảy ra chuyện gì?

Là ai?”

“Chỉ là một cô gái, vô tình động tay phải, để Tiểu Huy nhìn thây.

Hoắc Minh vừa nghe, không khỏi thở phài nhẹ nhõm, nói với anh: “Kỳ Ngang, con phải nhớ kỹ, với thân phận của con bây giờ, vợ tương lai của con phải là một cô gái môn đăng hộ đối.”

Sắc mặt Hoắc Kỳ Ngang thoáng qua tia cự tuyệt: “Ba, hôn sự của con tự con làm chủ.”

“Ba rất xem trọng con gái Trịnh gia, vô cùng ưu tú, lại xinh đẹp, tuổi tác cũng xứng với con, ba đang định đợi một ngày đẹp cho hai đứa hẹn gặp.” Hoắc Minh nói với con trai.

Hoắc Kỳ Ngang sầm mặt, bước chân lên lầu cự tuyệt: “Con không muốn gặp.”

“Kỳ Ngang, con có thái độ gì thế, ba nói cho con biết, gia tộc chúng ta vinh quang mấy đời người, con đừng có làm hỏng danh dự của chúng ta.”

Hoắc Kỳ Ngang không nói chuyện, tiếp tục đi lên lầu.

Hoáắc Minh lập tức cảnh cáo: “Ba lặp lại một lần nữa, ba không hi vọng chuyện năm đó lại phát sinh, người phụ nữ không có bất kỳ tác dụng nào với con, khỏi dẫn về nhà, ba sẽ không đồng ý.”

Hoác Kỳ Ngang đã đi lên lầu, người cũng cứng lại, bàn tay anh nắm chặt lan can, vô cùng sầu não.

Hoắc Minh nhìn chằm chằm anh, nhưng Hoắc Kỳ Ngang không nói gì, tiếp tục đi lên lầu.

Hoắc Minh thở dài, lẫm bẩm: “Ba suy tính cho con, con lại không cảm on, còn tức giận, đúng là thằng bát hiều.”

Hoắc Minh biết, cơ hội sắp đến tay, cho nên ông ta mới đem hy vọng ký thác lên con trai mình, hy vọng có một ngày cục diện đất nước này thay đổi, cái gọi là họ hoàng gia không còn là Hiên Viên, mà là họ Hoắc.

Đây là kỳ vọng mãnh liệt nhất khi còn sống của ông ta.

Cho nên, tuyệt không có chuyện gì có thể khiến ông ta thay đổi.

Kỷ An Tâm đưa con gái trở về căn nhà mới mua, con bé ôm một búp bê vải, vô cùng vui vẻ, chạy đến ghế sofa, lấy một tắm thảm trải lên: “Con yêu, mẹ là mẹ con, con là con gái mẹ, chúng ta cùng đi ngủ đi!”

Kỷ An Tâm nhìn con gái mình hóa thân thành nhân vật khác, đây cũng là một trò chơi mà cô hay chơi với con.

“Nhưng mà, con còn cần một người ba, con không thể giống mẹ, cũng không có ba được!” Cô bé lắm bẩm, lại lấy một búp bê nhỏ ra: “Đây là ba con!”

Kỷ An Tâm nghe được câu này, ngực đau đớn, cô cố gắng kiếm tiền, cho con gái một cuộc sống đầy đủ, nhưng tất cả vẫn chưa đủ.

Một gia đình hoàn chỉnh đối với đứa trẻ mà nói là quan trọng nhất, nhưng cô lại không cho con được.

Ngay lúc này, điện thoại của cô reo lên, cô cầm lên nhìn, là bạn tốt của cô Trầm Duệ.

Cô cười nhận: “Alo!”

“Buổi tối sang chỗ em kiếm bữa cơm.” Vừa nghe, một giọng nam truyền tới.

“Được! Em còn chưa mua thức ăn, anh mua đi!”

“Anh đang ở siêu thị đây, sang ngay bây giờ.”

“Được!” Kỷ An Tâm nói xong tiếp điện thoại.

Lúc này, bé con cũng hưng phấn nói: “Mẹ, là chú Trầm sắp tới sao?”

“ỪI Chú tới nhà ăn cơm.”

“Dạ!” Cô bé vô cùng mong đợi.

Kỷ An Tâm thở dài một hơi, bởi nhà chỉ có hai mẹ con, quá vắng lặng, cho nên có bạn bè đến nhà, cô cũng không từ chối.

Trông chốc lát, một người đàn ông cao lớn đẹp trai đứng ở cửa, mặc áo sơ mi trắng, rõ là mới từ công ty về, Trầm Duệ nhân viên mới, là một người vô cùng có năng lực.

Trầm Duệ vừa vào cửa, trong tay đã xách một túi đồ chơi cho trẻ con: “Hiểu Hiểu, chú mua cho cháu.”

“Cháu biết ngay kiểu gì chú cũng mua quà cho cháu.” Cô bé cười hì hì nhận: “Cảm ơn chú Trầm.”

“Vậy cháu có thích chú không?”

“Thích ạ.” Cô bé lớn tiếng đáp.

Ánh mắt Trầm Duệ híp lại, ngắng lên nhìn Kỷ An Tâm, Kỷ An Tâm phát giác, nghiêng đầu cười.

Ánh mắt Trầm Duệ thu lại tia ưu tư, nói với cô: “Tối nay để anh Là KT: TH HẠNH Si hi Mh xung bếp cho! Em đi làm việc đi!

“Được, em còn báo cáo phải xem, làm phiền anh vậy.” Kỷ An Tâm mừng còn không kịp, bởi vì mới về nước, lại thêm con gái đi học, cô có chút lo không nỗi.

Có người hỗ trợ, cô cảm kích còn không hết.

“Chú Trầm, cháu nói cho chú nghe một bí mật, hôm nay có một chú đẹp trai lắm, đến nói chuyện với mẹ cháu.” Bí mật của cô nhóc, cứ thế lớn tiếng nói ra.

Động tác của Trầm Duệ cứng lại, buông thức ăn xuống, cúi người hỏi: “Chú nào? Anh ta bắt nạt mẹ cháu?”

Kỷ An Tâm lập tức ngăn con gái lại: “Hiểu Hiểu, ra kia chơi đi!”

Trầm Duệ thấy cô ngăn con lại, ánh mắt thoáng kia tia suy đoán, trên thế giới này, người duy nhất Kỷ An Tâm không muốn nghĩ đên, chỉ có một.

Ánh mắt Trầm Duệ đầy lo âu: “Không phải em gặp lại anh ta chứt”

Kỷ An Tâm biết có nhiều chuyện cô không giấu được anh, cô thở dài nói: “Ù, hôm qua anh ta đi đón cháu, gặp ở trường.”

Sắc mặt Tràm Duệ đầy khẩn trương: “Anh ta nói gì với em? Có hỏi chuyện Hiểu Hiểu không?”

“Điều bí mật này, có chết em cũng không nói với anh ta.” Ánh mắt cô xẹt qua một tia kiên định.

Ánh mắt Trầm Duệ cũng buông lỏng, thế giới này lớn như vậy, có thể trong biển người mênh mông gặp người mình không muốn gặp nhất, đây là loại nghiệt duyên gì?

“Anh ta đã trỏ thành phó tổng thống, cao cao tại thượng, quyền thế hơn người, anh ta còn gì mà không thỏa mãn.” Giọng Trầm Duệ lộ ra tia đùa cợt.

Kỷ An Tâm nhắm mắt, ưu tư: “Không đề cập tới anh ta nữa.”

Trầm Duệ cũng vội vàng thu lại, anh đánh giá biểu cảm của Kỷ An Tâm, nội tâm than thở, xem ra nhiều năm qua, dù cô hận người đàn ông này, trong đáy lòng cũng không quên đi anh ta.

Cho nên đây chính là lý do anh bảo vệ cô nhiều năm như vậy, vẫn không có được tâm côi Nhưng anh kiên nhẫn, lại có thời gian, anh sẽ chờ cô từ từ quên đi người đàn ông kia.

Kỷ An Tâm vào thư phòng, nhìn con gái trên sofa, thật ra con gái cô cũng rất giống Hoắc Kỳ Ngang.

Chỉ là không thấy quá rõ, nhưng vẫn không khiến cô có thể yên tâm, xem ra sau này, cô phải cố gắng để anh ta không nhìn thấy con gái.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện