Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 702


trước sau

Chương 702: Quá Khứ Không Quay Trở Lại

Buổi tối trong căn phòng yên tĩnh, Kỷ An Tâm vừa tắm cho con gái, vừa thay cô bé sấy mái tóc mềm mại, nhìn từ sườn mặt của con gái có một đường cong rất hoàn mỹ, quả thực có đến bảy phần giống với Hoắc Kỳ Ngang.

Trái tim Kỷ An Tâm thắt lại, nhớ đến hình ảnh chiều hôm nay anh xuất hiện ở trong lớp học của con gái, cùng con gái nói chuyện.

Không được, sau này tuyệt đối không thể để cho Hoắc Kỳ Ngang lại gần con gái cô nữa, dù sao sau khi cô sinh con bé, chỉ có thể ngụy tạo thời gian sinh ba tháng, nếu như Hoắc Kỳ Ngang có lòng muốn biết được cô sinh con ở đâu.

Vậy thì chắc chắn còn có thể tra ra được thêm một ít manh mối nữa.

Hiện tại, thân phận của anh là phó tổng thống đáng quý của đất nước này, anh có đủ năng lực để làm những gì mình muốn.

Kỷ An Tâm nhìn con gái đang cầm đồ chơi lộ ra dáng vẻ ngây ngô, trái tim cô vừa mềm mại vừa chua xót, cô thật sự không cố ý khiến cho con gái mình không có ba.

Chỉ là, người ba này nhận lại cũng chỉ đem đến thương tổn cho con gái, đặc biệt là người Hoắc gia, sao cô có thể nhẫn tâm để con gái trở về ngôi nhà vô tình như vậy đây?

Trong lòng cô càng quyết tâm hơn, nhất định phải bảo vệ con gái đến cùng, không thể để người Hoắc gia phát hiện ra thân phận của con gái.

“Mẹ ơi, con rất thích chú đẹp trai hôm nay al” Bạn nhỏ Kỷ Hiểu Hiểu không đầu không đuôi nói ra câu này.

Kỷ An Tâm chải đầu cho cô bé, động tác dừng lại vài giây: “Con nói cái gì? Chú đẹp trai nào?”

“Chính là cái chú đẹp trai mà hôm nay nói chuyện cùng con ở lớp ý ạ!” Vẻ mặt chân thật của cô bé nói với cô.

“Hiểu Hiểu, nghe lời mẹ, sau này không được nói chuyện với người lạ nữa có được không? Như vậy sẽ rất là nguy hiểm.”

“Chú ấy không phải người xấu.” Bạn nhỏ Kỷ Hiểu Hiểu nhắn mạnh nói.

“Sao con biết được chú ấy không phải người xấu? Người xấu không nhất định có một khuôn mặt xấu, người xấu cũng có bộ dạng đẹp đó.” Kỷ An Tâm nhẫn nại dạy cho con gái.

“Nhưng mà… nhưng mà chú đẹp trai đó tuyệt đối không phải người xấu.” Ánh mắt của bạn nhỏ Kỷ Hiểu Hiểu rất kiên định nhìn mẹ, như thể cô bé rất chắn chắn.

Trong lòng cô càng thêm phức tạp, chẳng lẽ ba con là như này sao? Cho dù cô có bôi xấu Hoắc Kỳ Ngang như thế nào, trong lòng con gái vẫn khẳng định anh là người tốt hay sao?

“Ngoan, nghe lời mẹ, tóm lại là không được nói chuyện với người lạ nữa.”

“Mẹ, không phải là mẹ quen chú đẹp trai sao? Mọi người là bạn bè mà.” Cô bé chớp mắt hỏi.

“Không phải, mẹ không quen chú ấy.” Kỷ An Tâm phủ nhận với tốc độ cực nhanh.

“Nhưng là lần trước con nhìn thấy mọi người đứng bên ngoài xe nói chuyện.”

“Chú ấy lạc đường nên hỏi đường mẹ.” Kỷ An Tâm trả lời con gái, cô nhất định phải để con gái hiểu rõ để sau này không tiếp cận cùng với Hoắc Kỳ Ngang nữa.

Buổi tối, nhìn con gái bên cạnh ngủ say, Kỷ An Tâm lại mắt ngủ, trong đầu lại ùa về một số kí ức cũ, trong kí ức, tất cả mọi thứ của cô và người đàn ông đó giống như vừa mới xảy ra ngày hôm qua, vừa xa lạ cũng vừa rõ ràng.

Đã từng yêu anh hết mình, ở bên cạnh anh, giờ đây quá khứ cũng đã tan tành mây khói.

Cô vẫn còn nhớ anh từng ở trước mặt cô cam đoan, nhất định sẽ khiến cho người nhà anh tiếp nhận cô, cho dù người nhà anh không tiếp nhận cô thì anh cũng sẽ cùng cô rời khỏi, đi đến một thành phố xa lạ, nơi mà không ai tìm thấy bọn họ để sinh sống, chọn một thị trần đẹp như mơ để trải qua cuộc đời này.

Điều đáng buồn cười là, lời cam đoan của anh không đến một tháng, bên cạnh anh liền có người phụ nữ mới, cô tưởng rằng đó chỉ là người mà ba mẹ anh cưỡng ép cho anh, cho đến hôm đó ở nhà anh nhìn thấy một màn như vậy.

Cô hoàn toàn chết tâm, hóa ra tình yêu mà cô nghĩ rằng sẽ tồn tại cho đến lúc chết cũng không vượt qua được hai chữ mới mẻ.

Kỷ An Tâm nhắm mắt lại, bỏ qua hồi ức trước kia, nhẹ nhàng ôm con gái vào trong lòng, bây giờ cuộc đời cô chỉ có con gái, không muốn có thêm bất cứ người đàn ông nào bước vào cuộc sống của cô nữa.

Khi một người thật sự mạnh mẽ, đàn ông tính là cái gì đây?

Trầm Duệ theo đuổi cô năm năm, cô đều không đồng ý, không phải là Trầm Duệ không tốt, mà là cô đã không còn sức lực để yêu thêm lần nữa, nếu như cô hiểu rõ được mình sẽ không toàn tâm toàn ý yêu anh, vậy hà cớ gì phải lãng phí tình cảm và thời gian của anh đây?

Chỉ là Trầm Duệ cũng quá cố chấp, anh không cần tình cảm của cô, anh chỉ cần cơ hội được ở bên cạnh cô, chỉ cần cô không đuổi anh đi thì anh sẽ ở bên cạnh cô không bao giờ rời khỏi.

Có lúc, Kỷ An Tâm cảm thấy bản thân cực kỳ không may mắn, nhưng cũng có lúc, cô lại cảm thấy ông trời cũng không có bạc đãi cô.

Đêm khuya, Hoắc gia.

Hoắc Kỳ Ngang mặc đồ ngủ nằm ngửa trên giường, mái tóc đen vừa gội xong, dòng nước chảy xuống che đi đôi lông mày thẳng tắp, dưới sống mũi cao là đôi môi mỏng gợi cảm, cằm cong đẹp đẽ, dưới ánh sáng pha lê mờ ảo, nó trông giống như một tác phẩm điêu khắc.

Hai mắt của anh toát ra một tia u ám, khiến người ta không nhìn thâu được tâm tư của anh lúc này.

Anh đang nghĩ gì?

Anh nhớ lại quá khứ đã qua, nhớ lại khoảng thời gian lần đầu gặp mặt của anh và Kỷ An Tâm.

Dáng vẻ thanh lịch của cô khi cười lên, cả thế giới như đều trở nên đẹp đẽ, ngọt ngào giống như em gái nhà bên cạnh, cảm giác khác hẳn với con người mạnh mẽ của cô bây giờ.

Cô lúc đó, mềm mại giống như lúc nào cũng cần có người bên cạnh bảo vệ, không nhẫn tâm khiến cô chịu một chút tổn thương nào.

Hơn nữa lần đầu tiên anh tỏ tình với cô, cô còn xấu hỗ từ chối, cho đến lần thứ hai tỏ tình cô mới cười e thẹn đồng ý với anh, lúc đó cô mười tám tuổi, mà anh lớn hơn cô một tuổi.

Sinh nhật năm hai mươi tuổi lúc đó, bọn họ ở trong một khách sạn, họ đều uống say, có chút việc cũng tự nhiên phát sinh, từ đó chuyện yêu đương của họ càng thêm trọn vẹn và mãnh liệt hơn.

Cho đến lúc anh tìm được cơ hội thích hợp đưa cô về nhà, muốn phụ trách với cô, cũng đã lên kế hoạch cho cuộc sống tương lai của họ.

Nhưng mà, anh cùng Kỷ An Tâm về nhà, câu đầu tiên ba mẹ nói khi gặp mặt lại trực tiếp khiến cho họ chia tay, lúc đó bọn họ đều bắt ngờ.

Nửa năm sau đó, anh bị ba mẹ ngăn không cho gặp mặt cô, thậm chí ba mẹ còn giấu anh đi tìm cô nói chuyện, tóm lại, ba mẹ anh nghĩ đủ mọi cách để chia rẽ bọn họ.

Thậm chí lúc đó anh còn dùng đủ mọi cách để khiến ba mẹ đồng ý, đến nỗi anh còn quỳ ở trước cửa ba mẹ cả một đêm.

Ba anh còn giới thiệu cho anh một người yêu thầm anh, vả lại còn là con gái của quan chức chính trị cấp cao, anh từ chối cũng khuyên cô gái đó rời đi, nhưng cô gái đó giống như ma quỷ cứ quấn lấy anh.

Cho đến lúc Kỷ An Tâm đột nhiên biến mắt khỏi thế giới của anh, anh điên cuồng đi tìm cô, nhưng cô lại biến mắt không thấy đâu nữa, trái tim anh chết lặng, cô gái đó cuối cùng cũng hiểu ra rằng cho dù có nỗ lực như thế nào, anh cũng đều không chấp nhận cô ấy, năm thứ hai cô liền lập gia đình.

Mà thế giới của anh cũng yên tĩnh lại, đồng thời thế giới tình cảm của anh cũng chết theo.

Anh bị ba mẹ đưa vào giới chính trị, xuất phát điểm của anh rất cao, anh đem tắt cả tâm tư đều đặt trên công việc, chớp mắt đã năm năm, cũng đạt được thành quả to lớn, một năm trước anh ý thức được dã tâm của ba mình, cũng điều tra ra được ông cùng với bè phái sau lưng đang chuẩn bị âm mưu gì đó.

Anh từng khuyên ông, nhưng lúc đó, ba anh đã quyết định đề cử một người trong tay ông lên nắm quyền, đồng thời ông cũng đề xuất với anh, chỉ cần anh đồng ý ngồi ở vị trí phó tổng thống, ông sẽ là người đầu tiên tiền cử anh.

Anh tình nguyện tiếp nhận vị trí này, anh ngồi ở đây không phải là vì lợi ích và đảng phái của ba anh, mà là anh không muốn để cho bất kỳ thứ gì đe dọa đến đất nước anh.

Người yêu nước như anh cũng không hy vọng ba anh mắc thêm sai lầm nào nữa.

Nhưng anh không ngờ rằng một ngày nào đó của năm năm sau, anh sẽ gặp lại Kỷ An Tâm.

Đến nay, khi gặp lại, trái tim yên lặng năm năm của anh lại lần nữa đập loạn.

Sáng sớm.

Hoắc Kỳ Ngang thức dậy sớm, anh nhìn thấy chị gái Hoắc Viện của mình ở trong phòng ăn, hôm nay là ngày nghỉ, hiếm khi thấy Hoắc Viện bận rộn ở nhà nghỉ ngơi.

“Kỳ Ngang, gần đây làm sao vậy? Nhìn em khá là mệt.” Hoắc Viện quan tâm hỏi.

“Không sao, em vẫn ổn.” Hoắc Kỳ Ngang cười một chút: “Không phải là chị rất bận sao? Cũng nên chú ý nghỉ ngơi.”

Hoáắc Viện gật đầu, sau đó nghĩ đến cái gì đó, cô nhắc đến một câu: “Năm nay em cũng hai tám sắp sang hai chín rồi! Cũng đã đến tuổi lấy vợ sinh con.”

“Chị, em vẫn chưa tính đến chuyện đó.” Hoắc Kỳ Ngang không muốn nhắc đến chủ đề này.

“Em vẫn chưa quên mối tình đầu sao? Cô ấy đã rời đi rồi, em cũng nên bắt đầu lại từ đầu.” Hoắc Viện cực kỳ đồng tình với em trai mình, bởi vì thuận theo lợi ích của ba mẹ, cho nên thân là con trai trong nhà, hy vọng của ba mẹ đều đặt lên người của em trai.

“Chị, chuyện này để sau hãy nói đi!” Mặc dù Hoắc Kỳ Ngang từ chối, nhưng trong ánh mắt anh lại lóe lên một tia sáng.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện