Người nhân viên nhìn Cao Nhã Uyên, rồi lại nhìn Thẩm Ngọc Lam, trên mặt hiện rõ sự khinh thường, gật đầu: “Được rồi”.
“Chị Thẩm, thật sự xin lỗi chị, vừa nãy tôi vội quá nên không cẩn thận lỡ miệng nói ra”.
Thẩm ngọc Lam liền dừng bước, quay lại nhìn Cao Nhã Uyên, trên mặt cô ta lộ rõ vẻ ăn năn hối lỗi, nhưng Thẩm Ngọc Lam có chút chế nhạo, cô mặc đồng phục của SK, chẳng phải rõ ràng đã nói lên thân phận của cô rồi sao?
“Tổng giám đốc Cao, cô đừng diễn nữa”
Chuyện vừa nãy, có phải cố ý hay không, có ngốc cũng nhìn ra.
Cao Nhã Uyên chớp mắt, sự dịu dàng trong ánh mắt cô ta liền biến mất, cô ta vốn dĩ đợi buổi họp bắt đầu mới hành động nhưng bây giờ cũng tốt, để nó kết thúc sớm.
Cô ta tiến lên trước mấy bước, ngang hàng với cô: “Diễn? Ai có thể so sánh được với chị? Đến nhà Nhất Phàm làm bảo mẫu, haha, tôi nghĩ chị đến để quyến rũ anh ấy thì đúng hơn”
Thẩm Ngọc Lam quay lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không còn dịu dàng của Cao Nhã Uyên, nhớ tới khung cảnh lần trước cô ta cắn đứa bé ở SK.
Đúng vậy là cô quá ngây thơ, cô ta đã làm ra những hành động khủng khiếp như vậy mà cô vẫn tin cô ta là người lương thiện.
“Cô, ngậm máu phun người!”.
“Còn diễn sao? Chị và Nhất Phàm qua đêm với nhau vài lần, chị tưởng tôi không biết sao? Thẩm Ngọc Lam, đừng cố
diễn bản thân mình đơn thuần ngây thơ nữa”
Trong ánh sáng mờ ảo, Thẩm Ngọc Lam không nhìn rõ biểu cảm của Cao Nhã Uyên, nhưng sự căm hận trong đội mắt u ám của cô ta hiện lên rất rõ ràng, cô không kìm được mà nuốt nước bọt.
Cô cúi đầu: “Chúng tôi! không làm gì!” Nói xong trong lòng cô thấy hơi có lỗi.
“Không làm gì? Ngủ cùng giường với nhau, còn gọi là không làm gì sao? Thẩm Ngọc Lam, chị thật không biết xấu hổ” Cô ta vốn dĩ chỉ muốn biết thông tin những người theo dõi kia nói có phải sai hay không, nhưng không ngờ, cô ta đã thừa nhận.
Sự tức giận trong lòng khiến cô ta hạ quyết tâm, đem bàn tay rụt vào trong ống áo.
Lúc này, ngoài cửa xuất hiện tiếng động.
Thẩm Ngọc Lam ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra