Thẩm Ngọc Lam xoa xoa trán, không để ý đến những lời của Ninh Nhất Phàm, chỉ lo lắng hỏi: “Thiên Vũ sao rồi? Có sao không?”
Ninh Nhất Phàm nhìn Thẩm Ngọc Lam, đầu tóc rối bời che mất nửa khuôn mặt.
Cô có chút tiều tụy, lại có chút sức sống.
Anh ngẩn người một lúc, ánh mắt phức tạp nhìn cô.
Thẩm Ngọc Lam suýt nữa mất mạng, khi tỉnh lại người đầu tiên nghĩ đến là Ninh Thiên Vũ.
Về phần tình cảm này, người làm ba như anh cũng không bằng.
Thẩm Ngọc Lam vượt qua người Ninh Nhất Phàm, vô tình làm rơi chiếc chăn bông xuống đất.
Ninh Nhất Phàm vẻ mặt rất ghét bỏ, anh cầm chiếc chăn bông lên ném về giường.
Sau đó quay đầu nhìn Thẩm Ngọc Lam: “Nói đi, cô muốn gì?”
Thẩm Ngọc Lam như một tên Hòa thượng lùn hai thước với tay sờ không biết người khác đang suy nghĩ cái gì) ngẩng đầu nhìn Ninh Nhất Phàm: “Anh có ý gì?”
“Cô cửu Thiên Vũ, đương nhiên cũng nên được báo đáp” Ninh Nhất Phàm là người làm ăn, anh cảm thấy phần ân tình này có thể giải quyết bằng tiền, anh không muốn phải mắc nợ cô.
Thẩm Ngọc Lam cau mày, cô hít một hơi thật sâu, sau đó quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Qua một lúc lâu, cô mới quay đầu lại nhìn Ninh Nhất Phàm, dường như đêm qua anh ngủ không được ngon, hai đầu lông mày tràn đầy mệt mỏi, nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, phỏng chừng đã bị dọa không nhẹ.
Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng Thẩm Ngọc Lam bớt đi rất nhiều, cô bình tĩnh nói: “Tôi chỉ muốn ở lại chăm sóc Thiên Vũ”.
Ninh Nhất Phàm nhìn cô, không có trả lời.
Sau đó xoay người rời đi, cảm giác bước chân cũng nhẹ nhàng hơn, Thẩm Ngọc Lam quả nhiên không giống với những người phụ nữ khác.
“Khi nào ổn thì nhanh chóng thu dọn đồ đạc về đây.
Không phải Thiên Vũ đã nói sẽ cùng cô vào thành phố để mua sắm à?”
Thẩm Ngọc Lam há to miệng, nét mặt lộ rõ vẻ vui mừng.
Giọng điệu Ninh Nhất Phàm vẫn cứ lạnh nhạt như vậy nhưng cô cảm thấy nghe rất vừa tai.
Nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, dường như không khí cũng trở nên trong lành hơn rất nhiều.
Không biết Hạ Phong nghe được tin Thẩm Ngọc Lam suýt gặp tai nạn ở đầu, khi cô và Ninh Thiên Vũ đi mua sắm trở về thì đã thấy anh ta ngồi chiếc xe thể thao chờ sẵn ở cửa.
Ninh Thiên Vũ dường như không mấy thích Hạ Phong.
Khi Thẩm Ngọc Lam gọi anh ta cùng vào nhà, chỉ thấy anh ta bước vào với vẻ mặt khinh thường.
“Sao anh lại tới đây? Không phải anh nói sẽ trở về thành phố W sao? Gặp chuyện gì à?” Thẩm Ngọc Lam không biết nên dùng thái độ gì để đối xử với anh ta.
Rõ ràng hôm qua vẫn còn là hai người xa lạ, thiếu chút nữa còn hại cố mất đi cơ hội làm bạn với Ninh Thiên Vũ.
Nhưng trong những năm mẹ cô đau ốm, không thể phủ nhận rằng anh ta đã nỗ lực hết mình.
Vì vậy Thẩm Ngọc Lam cảm thấy có chút khó xử trước sự nhiệt tình của Hạ Phong.
Hạ Phong nhìn đôi chân hơi khập khiễng của cô, sắc mặt liền thay đổi: “Em điên rồi à? Ninh Nhất Phàm đuổi em đi, em còn muốn chết thay cho Ninh Thiên Vũ?”.
Hạ Phong trong ấn tượng của cô là một người rất ôn hòa, bộ dạng nghiêm túc như vậy là lần đầu tiên được thấy, nhưng có một chút sợ hãi cũng không có, ngược lại thấy rất buồn cười.
“Phì.." Một tiếng, Thẩm Ngọc Lam không nhịn được mà bật cười.
“Em còn cười?” Hạ Phong có chút xấu hổ trước nụ cười của Thẩm Ngọc Lam, anh ta đưa tay lên, búng vào trán cô một cái.
Thẩm Ngọc Lam dừng cười, cô cúi đầu nhìn xuống, hiển nhiên là không thể chấp nhận được những hành vi thân mật này.
“Sao anh biết chuyện ngày hôm qua?” Thẩm Ngọc Lam tò mò hỏi.
Vì chuyện ngày hôm qua xảy ra ở chỗ Ninh Nhất Phàm, Hạ Phong có phải biết quá sớm không?
Hạ Hạ Phong sờ sờ lên chóp mũi, trên đời này còn có thứ không mua được bằng tiền à? Hôm qua trên đường về thành phố W, anh ta đã mua chuộc được một người giúp việc và nhờ cô ta để ý tới cô.
Tuy nhiên, Hạ Phong chưa bao giờ nghĩ đến việc giải thích việc này với Thẩm Ngọc Lam.
“Em có thể đừng làm công việc này nữa không? Anh sẽ giúp em tìm một công việc khác thích hợp hơn.
Còn nhỏ tuổi như vậy đã làm bảo mẫu, chung quy vẫn ảnh hưởng không tốt tới danh tiếng”
“Hạ Phong.” Thẩm Ngọc Lam biết Hạ Phong là có lòng tốt muốn giúp cô, nhưng vẫn ngắt lời anh ta.
Cô cắn môi dưới, nghĩ xem có nên nói