Chương 160
Thẩm Ngọc Lam nghe vậy thì cả người chao đảo, vịn vào lưng ghế mới tạm đứng vững được, giây tiếp theo, sắc mặt tái mét, đôi môi bắt đầu run rẩy.
“Cô… giáo…” Dù thế nào đi nữa thì Thẩm Ngọc Lam cũng không ngờ có. ngày Hà Duệ Ân người đầu tiên nhìn thấu cô.
“Trang điểm rất tốt!” Hà Duệ Ân khen ngợi, nhưng khuôn mặt vẫn không chút biểu cảm như cũ, Thẩm Ngọc Lam cúi thấp đầu cản lấy môi dưới, trong chốc lát không biết nên trả lời như thế nào.
“Lần đó khi đến gần bên con thì dì mới phát hiện ra con đã che giấu vẻ mặt thật của mình. Lúc đó, dì đã không vạch trần con là vì dì cảm thấy ai cũng có quyền riêng tư của mình nên dì không có quyền xen vào”
Cô ấy đứng thẳng dậy, đi vòng qua bên cạnh Thẩm Ngọc Lam, nghiêng người dựa vào góc nghiêng mặt cô, lại nhìn kỹ rồi mới nói tiếp: “Nhưng mà, bây giờ con lại có quan hệ như vậy với Nhất Phàm, đứa bé Nhất Phàm này vẫn luôn rất tình cảm, nó không bao giờ nghỉ ngờ những người mà nó quan tâm, nhưng… dì là dì út của nó, dì nghĩ, dì không có cách nào mà làm ngơ được, vì vậy..”
Cô ấy lại lấy bình nước tẩy trang kia nặng nề đặt xuống trước mặt cô.
Thẩm Ngọc Lam biết điều đó có nghĩa là gì.
Chần chừ một lúc, cô hít một hơi thật sâu, quyết đoán cầm lấy bông tẩy trang ở bên trong trên bàn lên rồi đố đầy nước tẩy trang vào, tay cô có chút run rẩy nên đã đổ ra rất nhiều nước tẩy trang lạnh lẽo, chảy dọc theo ngón tay xuống cổ tay, một dòng nước lạnh băng như xuyên thấu vào trong tim, lạnh buốt.
Sau khi lau đi lau lại miếng bông tẩy trang, một khuôn mặt tươi tắn và tinh khôi xuất hiện trước mặt Hà Duệ Ân.
Lúc đầu cô ấy đã nghĩ rằng các đường nét trên khuôn mặt khi nhìn gần của người phụ nữ này không tệ, chắc vẻ ngoài thật sự của cô cũng tạm ổn.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt thật, tuy là cô ấy đã quen nhìn đủ loại khuôn mặt xinh đẹp nhưng lúc này không khỏi ngạc nhiên nhìn thêm một chút.
Chỉ là…
“Rõ
Tất cả những người cô từng gặp đều cố gảng hết sức che giấu đi khuyết điểm của bản thân, nhưng lại lần đầu tiên gặp một người trang điểm để che giấu đi ưu điểm của mình.
‘Thẩm Ngọc Lam đặt miếng bông tẩy trang trong tay xuống bàn, sau một lúc lâu mới quay đầu lại, nhìn Hà Duệ Ân rồi nói: “Dì út, dì không cảm thấy vẻ ngoài này của con giống như đã từng quen biết sao?” Cô gọi cô ấy là dì út, cô ấy là dì út của Ninh Nhất Phàm, vậy thì cô ấy không thể nào chưa từng gặp Ninh Thiên Vũ được”
Lúc đầu Hà Duệ Ân cau mày không hiểu.
Sau vài giây nhìn chăm chăm cô, cô ấy đứng bật dậy, trong phút chốc khuôn mặt đầy vẻ khiếp sợ.
“Con… con là mẹ của Thiên Vũ ư?” Cô đã nghe chị gái kể ít nhiều về chuyện của Thiên Vũ năm đó, nhưng mà ngay cả chị gái cô ấy cũng nói rằng chưa có ai thực sự nhìn thấy mẹ của Thiên Vũ.
Thẩm Ngọc Lam biết, nếu như cô tẩy trang thì cô đã vô tình nói cho cả thế giới biết thân phận của mình.
“Vậy nếu đã là như vậy, dì có thể nhìn ra Nhất Phàm đã yêu con rồi, tại sao con không nói cho nó biết sự thật? Dì nghĩ có lẽ nó sẽ rất vui, như thế này thì một nhà ba người các con có thể ở cùng nhau, đây không phải là chuyện mà mọi người đều vui sao? Tại sao con phải lựa chọn che giấu chứ?
Thẩm Ngọc Lam mím đôi môi mỏng, khóe miệng nhếch lên, nụ cười nhàn nhạt hiện trên khuôn mặt, cô đâu phải là không muốn như thế.
Nhưng mà…
“Anh ấy đã có vợ chưa cưới, giữa chúng con không có thể” Cô không muốn nói với Hà Duệ Ân rằng mẹ cô sẽ không cho cô đi gặp.
Ninh Nhất Phàm với khuôn mặt thật của cô, mặc dù cô không biết được lý do, nhưng cô tin rằng mẹ sẽ không làm hại cô.