"Bịch bịch bịch!" Nghe thấy tiếng bước chân chạy trốn, Ninh Nhất Phàm nhíu mày, lập tức thu tay lại, sau khi mặc xong quần áo thì mở cửa rời đi, trong đầu vẫn như cũ, cất chứa mầm mống nghi ngờ...!
Đêm nay, Thẩm Ngọc Lam dường như mơ một giấc mơ rất rất kỳ lạ.
Trong mơ có nỗi đau thấu tim, còn có niềm vui sướng không nói nên lời.
Thẩm Ngọc Lam mở mắt ra, đầu có chút đau nhức nhưng không đau bằng thân thể.
Cô cố gắng chuyển động, cơn đau truyền tới khiến cô cau mày.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Thẩm Ngọc Lam chống tay ngồi dậy.
Cô phát hiện cô đang ở phòng Ninh Thiên Vũ chứ không phải phòng mình.
Thật kỳ lạ!
Thẩm Ngọc Lam vén chăn lên muốn bước xuống giường, cô bàng hoàng khi thấy đùi mình loang lổ vết xanh tím.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô lại không hề có ấn tượng gì hết?
"Mẹ nhỏ!"
“Két.
Tiếng đẩy cửa vang lên, Thẩm Ngọc Lam vô thức kéo chăn lên che thân thể.
“Mẹ nhỏ”
Đó là giọng Ninh Thiên Vũ.
Thẩm Ngọc Lam thở phào nhẹ nhõm, ho vài tiếng rồi mới lên tiếng: “Thiên Vũ, ngày hôm qua sao mẹ lại ngủ ở phòng của con?”
Ninh Thiên Vũ gãi gãi đầu, cũng không trả lời cô, cậu mở cửa phòng tắm xem thử, cái miệng nhỏ nhắn khẽ cong lên.
Sau đó Ninh Thiên Vũ đến bên cạnh cô, giả vờ lơ đễnh hỏi: “Mẹ nhỏ, mẹ và ba con đêm qua ngủ chung một giường, cảm giác thế nào?”
“Oanh” một tiếng, Thẩm Ngọc Lam cảm thấy máu huyết dịch dâng trào, hai mắt mở to, há hốc miệng, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Một lúc sau, Thẩm Ngọc Lam mới đờ đẫn hỏi: “Ninh Thiên Vũ, con...!con vừa nói cái gì?”
Vẻ mặt của Thẩm Ngọc Lam khiến cho cậu rất hài lòng.
“Ý là, mẹ và ba con có làm chuyện gì xấu hổ không? Mẹ có phải sắp trở thành mẹ của con không?” Ninh Thiên Vũ trả lời câu hỏi.
Khi còn ở khách sạn, Liễu Tự đã khẳng định với cậu