Tổng Tài Daddy Ngu Ngốc Bảo Bảo Theo Mẹ Đây

Bồi Thường


trước sau



Ninh Nhất Phàm lấy tay bóp trán, tuy chuyện xảy ra hôm qua hết thảy đều có chút mơ hồ, nhưng trong khoảnh khắc đó, hình dáng kia không thể là giả được, một màn trước kia lại dần dần.

xuất hiện trước mắt anh.

Sự thật nói với anh rằng, người phụ nữ kia, là lần đầu tiên, mặc dù, không có lạc hồng.

Nhưng ở thời đại này, lượng vận động của phụ nữ khá lớn, không có lạc hồng cũng là chuyện bình thường.

Tuy nói anh đối với chuyện này cũng không quá để ý, nhưng anh biết rất rõ người con gái kia không phải là loại phụ nữ tùy tiện, hơn nữa chuyện đêm qua, kết quả rất rõ ràng là cô ấy vì con trai mà anh tình nguyện.

Làm một người ba, lẽ ra anh nên đảm đương lấy phần trách nhiệm này.


Lần đầu tiên anh có cảm giác bất lực đến như vậy.

“Anh đi lấy một tờ ngân phiếu ba tỷ ban trăm tám mươi tư triệu lại đây đi, phải là ngân phiếu” Liễu Tự nhíu mày, càng nghe càng mơ hồ, nhưng rất rõ ràng trạng thái của người đàn ông trước mặt anh không thích hợp để anh truy hỏi đến cùng.

Nhà họ Ninh.

“Bà ơi, mẹ nhỏ của cháu vẫn chưa về sao?” Cả một ngày Thầm Ngọc Lam không có ở đây, đến cả chương trình mà Ninh Thiên Vũ thích nhất cậu cũng không có hứng xem, một chốc ngồi ngẩn người trong phòng, chốc sau lại ngồi ngây người ở phòng khách...!
Thím Lưu gật đầu: “Vẫn chưa?
“Mẹ có phải sẽ không về nữa đúng không ạ?” Ninh Thiên Vũ có chút chột dạ, nhưng phần nhiều là căng thẳng, thật ra cậu đã hối hận cả ngày hôm nay rồi, cậu cũng ý thức được bản thân đã gặp rắc rối rồi, mẹ nhỏ đi rồi, thực sự là rất đau lòng.

“Không quay lại?” Thím Lưu đương nhiên là không biết tối hôm qua đã phát sinh chuyện gì, những sáng sớm nay Ninh Nhất Phàm không ăn sáng mà cứ đeo gương mặt không mấy tốt đẹp đến công ty.

Thẩm Ngọc Lam lại phá lệ xin nghỉ một hôm.

Bà nghĩ, giữa bọn họ khẳng định là đã xảy ra chuyện gì đó.

Nghĩ một chút, bà lắc đầu: “Chắc không phải đầu”
Buổi tối, Ninh Thiên Vũ cứ không tập trung ăn cơm, sau đó lại quay về phòng, từ chối để thím Lưu tắm cho, một mình ngồi ở góc giường chờ Thẩm Ngọc Lam quay về.

Thím Lưu nhìn vậy thật sự là không đành lòng, liền gọi điện cho Ninh Nhất Phàm.

“Cô ấy đâu?"
“Tôi không biết, hôm nay cô ấy xin nghỉ một ngày, nói có chuyện, anh Trương nói là cô ấy đã đi đến trạm xe lửa”
Ninh Nhất Phàm tự nhiên là biết lí do cô ấy xin nghỉ, đôi lông mày nhíu lại, nhắm mắt, rồi lại mở ra: “Không cần quản thằng bé, nó muốn đợi thì cứ để nó đợi”
Phạm phải lỗi lớn như vậy, anh cũng phải dạy cho cậu một bài học.


Lúc này, Liễu Tự cầm một chiếc USB, vừa lúc từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, sắc mặt không được tốt lắm.

“Cậu...!tối hôm qua, không sao chứ?”
Ninh Nhất Phàm ngẩng đầu, liếc nhìn anh ta một cái, rồi cầm lấy cái USB, cắm vào trong máy.

tính, nhìn màn hình dần dần chuyển cảnh, gương mặt anh càng ngày càng nhăn lại, anh rút chiếc USB ra, ném lên mặt đất, sau đó buồn bực cởi áo khoác thở hắt ra: “Mau đi tìm người đàn ông này cho tôi, nên xử lý như thế nào, cậu tự liệu mà làm”
Không thể nổi cáu với con trai, vậy thì anh sẽ tìm kẻ khác để trút giận.

Liễu Tự cau mày, cắn môi, bộ dáng muốn nói lại thôi nhìn Ninh Nhất Phàm, bởi vì, anh cảm thấy có lẽ, chính anh

cũng có một phần trách nhiệm.

“Tối hôm qua...chẳng lẽ, không phải là cậu ở cùng với Cao Nhã Uyên sao?” Trong lòng rõ ràng đã biết đáp án, Liễu Tự vẫn cố chối bỏ đến cùng.

Ninh Nhất Phàm liếc nhìn anh ta: “Cậu cảm thấy sao?”
Liễu Tự nuốt nước bọt: “Là cô bảo mẫu kia sao?" Trực giác nói cho anh biết, dây dưa đến Ninh Thiên Vũ, thì chắc chắn là cô bảo mẫu kia, không thể nghi ngờ gì nữa.

Ninh Nhất Phàm không nói gì, lại không phát hiện ra Liễu Tự có điều gì đó không đúng lắm.

“Trời ơi.” Liễu Tự hít một hơi thật sâu.

Anh ta khom người, nhặt chiếc USB đặt lên bàn, nghĩ một chút, vẫn là kiên trì nói: “Hôm qua, con trai của cậu hỏi tôi, nói, nếu như một người con gái thích một người con trai, nhưng mà người con trai ấy lại không thích người con gái thì phải làm sao?” Anh ta nói chậm rì rì.

Ninh Nhất Phàm ngẩng đầu, nhìn chằm chằm anh ta, đôi mắt hiện lên một tia nghi hoặc.

“Tôi nói lên giường rồi thì chính là yêu nhau luôn” Liễu Tự rất nhanh đã nói xong liền từ từ nhắm hai mắt lại, sau đó không dám mở mắt nhìn biểu tình của Ninh Nhất Phàm, nói thật, anh ta thiệt tình cũng không nghĩ tới mục đích lúc đó của tên nhóc quỷ kia.


Sự tình đến nước này rồi, anh ta quả thật không thể trốn tránh trách nhiệm.

Có điều
“Con trai cậu nói người con gái thích người con trai?” Liễu Tự đột nhiên lên tiếng, nhìn Ninh Nhất Phàm nói: “Lẽ nào nói, cô bảo mẫu kia thích cậu sao?”
Ninh Nhất Phàm trừng mắt lườm anh ta, nhưng lại không nói gì, anh có cảm giác, người con gái kia đối với anh là không có hứng thú, là Ninh Thiên Vũ tự mình cho là thế.

Nghĩ tới đây, trong lòng anh không hiểu sao lại có chút buồn bực.

“Tôi cảm thấy nếu chuyện này đã xảy ra rồi, thì tốt nhất là cậu nên đi trấn an cô bảo mẫu kia  trước đi, nhỡ đâu cô ấy nghĩ đây là đang uy hiếp, vậy thì chuyện này càng thêm rắc rối, haiz...đúng rồi, cậu để tôi lấy ba tỷ ba trăm tám mươi tư triệu..” Liễu Tự nhíu mày: “Chẳng lẽ cậu định dùng tiền này để bồi thường cho cô bảo mẫu kia?”
Ninh Nhất Phàm ngầm thừa nhận, quả thật là anh đã từng nghĩ như vậy, ngoài tiền ra anh không thể bồi thường gì khác cho cô.

“Tôi nghĩ cậu vẫn là không đưa tiền thì tốt hơn, cô ấy hẳn là người có lòng tự trọng rất cao, cậu còn đưa tiền cho cô ấy, nói không chừng còn khiến mọi chuyện càng thêm khó giải quyết.” Liễu Tự phân tích.

Ninh Nhất Phàm hừ nhẹ một tiếng, lòng tự trọng cao? Vậy tại sao còn chọn làm bảo mẫu.

Lúc này, thím Lưu lại gọi điện thoại tới.

“Cậu chủ, cô Thẩm đã trở về rồi, cô ấy nói muốn gặp cậu một lát”.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện