Thẩm Ngọc Lam vừa nghe thấy, kinh ngạc không ngậm được miệng, ngẩng đầu, mắt mở to nhìn Ninh Nhất Phàm, há miệng thở dốc: “Sao, sao có thể chứ?”.
Anh cùng với Cao Nhã Uyên không phải là đã đính hôn rồi sao? Trong thời đại này, sao có thể đính hôn rồi mà hai người lại chưa từng phát sinh quan hệ? Được rồi, là cô có suy nghĩ xấu xa, nhưng mà...!
Cứ coi là anh không cùng với Cao Nhã Uyên đi, nhưng...!anh nhiều tiền như vậy, đẹp trai như vậy, sao có thể?
Ninh Nhất Phàm từ trên cao đánh giá cô.
Không biết có phải là do vấn đề góc độ hay không, giờ phút này nhìn người phụ nữ này, có một loại cảm giác kinh diễm đến kì lạ.
Thu vào đáy mắt sự kinh ngạc của cô, khoé miệng anh gợi lên một nụ cười yếu ớt như có như không: “Cô Thầm nói đó là lần đầu tiên, tôi tin, nhưng tại sao tôi nói, cô lại không tin?”
Thẩm Ngọc Lam kích động đứng lên: “Anh...!anh định chứng minh như thế nào?”
Vấn đề này liên quan đến việc sau này cô có thể tự do đến thăm Ninh Thiên Vũ không, cho nên, Thẩm Ngọc Lam có chút kích động.
Ninh Nhất Phàm nhìn cô, ý cười ở khóe miệng lại càng sâu, anh tiến lên vài bước, cúi người, nhìn chằm chằm Thẩm Ngọc Lam: “Cô muốn tôi chứng minh như thế nào?” Trong nháy mắt cả căn phòng tràn ngập mùi mờ ám.
Người phụ nữ trước mắt lại khôi phục dáng vẻ như thường ngày, nhưng mà những khung cảnh buổi sáng hôm ấy anh không cách nào quên được.
"A...!anh, anh giở trò lưu manh!” Lần này Thẩm Ngọc Lam lại phản ứng rất nhanh, cô dùng sức đẩy Ninh Nhất Phàm ra xa.
Lùi ra phía sau vài bước, chỉ vào anh nói: “Tôi mặc kệ, đêm qua chính là lần đầu tiên của tôi, tôi...!anh...!Nếu như anh dám không đáp ứng tối, tôi liền đi nói cho cô Cao biết” Cô uy hiếp nói, thấy anh đối xử với Cao Nhã Uyên đặc biệt như vậy, cô không tin anh không để ý.
Ninh Nhất Phàm nhìn người phụ nữ trước mặt, rõ ràng vẫn là gương mặt đó, tại sao anh lại cảm thấy so với lúc cô đứng dậy có chút không giống.
So sánh với lúc cô dịu dàng, giờ phút này cô ấy lại trở lên vui tươi hơn rất nhiều, tính cách thay đổi, làm cho cô trông rất có sức sống, mang nét tươi trẻ.
“Cô Thẩm, Ninh Nhất Phàm tôi đây ăn mềm không ăn cứng.
Nếu cô đối với tôi dịu dàng một chút thì có lẽ tôi đã có thể cân nhắc chuyện