Tổng Tài Daddy Ngu Ngốc Bảo Bảo Theo Mẹ Đây

Vì Sao Lại Không Cứu Lấy Thằng Bé!


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đối với sự kích động của cô, bác sĩ cũng chỉ có thể không ngừng trấn an: “Đứa trẻ ra đi trong tình huống thế này, đối với cậu bé mà nói, có lẽ cũng coi như là đã được giải thoát, em gái, cô nên nhìn thoáng một chút.”
“Giải thoát, thằng bé còn nhỏ như vậy, sao có thể gọi là giải thoát? Rốt cuộc anh có phải người hay không hả?”.

Tiếng hét này, dường như dùng hết toàn bộ sức lực của bản thân, cho nên, âm thanh rất nhanh đã truyền đi khắp cả hành lang.

Ngay sau đó liền có hai cái bóng đen một lớn một nhỏ chạy về phía bên này.

“Vị người nhà này, cô hãy nghe lời giải thích của tôi với cô đi, đứa trẻ còn quá nhỏ, khi được đưa tới đây, phổi đã bị đâm thủng, lại chảy nhiều máu như vậy, chúng tôi thật sự đã cố hết sức rồi”.


Vị bác sĩ kia nhìn Thẩm Ngọc Lam hai mắt đều đã đỏ hoe, hơi sợ hãi rằng cô sẽ làm ra hành vị quá khích nào đó, cho nên, giọng nói cũng có chút run rẩy.

“Sao có thể đã cố gắng hết sức rồi chứ, thằng bé còn nhỏ như vậy, nó còn..” Những lời này Thẩm Ngọc Lam còn chưa nói xong, trước mắt liền tối sầm đi, rồi mất đi ý thức.

"Mę nhó!"
Có một bóng người nhỏ nhắn chạy vọt qua đây, theo ngay sau đó là một người đàn ông cao lớn, anh nhìn đứa trẻ đó, búng một phát vào trán cậu bé: “Nhìn xem cái chủ ý xấu xa của con kìa”.

“Chẳng phải ba cũng không phản đối sao?” Đứa trẻ mặc đồng phục bệnh nhân chu miệng lên.

Khi Thẩm Ngọc Lam tỉnh lại, thứ mà cô ngửi thấy là mùi thuốc của bệnh viện.

Nghĩ đến chuyện xảy ra trước khi ngất, bỗng chốc cô ngồi dậy từ trên giường, dùng sức rút cây kim tiêm đang cầm trên tay xuống rồi lao ra ngoài.

Lúc này đã là đêm khuya, Ninh Nhất Phàm vừa mới dỗ Ninh Thiên Vũ ngủ ở phòng điều dưỡng bên ngoài, tên tiểu tử thổi nói muốn trông nom cho người phụ nữ này, anh cũng không còn cách nào khác, đành phải ở lại cùng cậu bé.

Vừa muốn chuẩn bị chợp mắt một lát, thì thấy bóng người trên giường bỗng dưng ngồi dậy, giật phắt kim tiêm ra.

Thấy thế, anh nhanh chóng vội vàng tiến đến, duỗi tay kéo cô lại.


“Cô đang làm gì đây?”
Thẩm Ngọc Lam vừa nghe thấy Ninh Nhất Phàm nói, đầu tiên là ngẩn người ra, quay đầu lại, nhìn thấy anh sắc mặt không có gì bất thường, đáy lòng vẫn lạnh như băng.

Ánh mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, hận ý nồng đậm sâu thẳm trong đáy mắt, cô nắm chặt tay, hướng về phía ngực anh, đầm xuống một cái thật mạnh: “Ninh Nhất Phàm, chẳng phải anh rất có bản lĩnh sao? Tại sao không cứu thằng bé, vì sao lại không cứu nó? Một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, sao anh có thể bỏ mặc không cứu nó..”
Sắc mặt Ninh Nhất

Phàm trầm xuống, liếc mắt nhìn về phía Ninh Thiên Vũ đang trốn ở phía cửa.

Ninh Thiên Vũ sợ tới mức có người lại một chút, lát sau, mới dám đứng ra lên tiếng gọi: “Mẹ nhỏ!”
“A..” Chỉ là, khi giọng nói của cậu bé vừa mới cất lên, Thẩm Ngọc Lam càng khóc đến mức tế tâm liệt phế, cô cảm giác thế giới trước mắt như đang đảo lộn.

Tay cô trượt xuống theo Ninh Nhất Phàm, sau đó, cả người xụi lơ trên mặt đất.

Ánh mắt Ninh Nhất Phàm chợt căng thẳng, duỗi tay qua, quàng lấy eo cô rồi bế cả người lên.

“Đứa trẻ đã chết kia, không phải Thiên Vũ, thằng bé còn sống” Giọng nói khàn khàn của anh khẽ run lên, nói thật, tuy rằng đây chỉ là một trò đùa, một chút hiểu lầm, nhưng, khi anh thật sự tận mắt chứng kiến tình cảm của người phụ nữ này đối với Ninh Thiên Vũ, nó đã khiến trái tim anh cảm động sâu sắc.

Một người phụ nữ xa lạ, lại vì đứa trẻ chỉ mới đi theo hơn một tháng, mà đau lòng đến mức độ ngất xỉu, trong lòng người phụ nữ này, rốt cuộc là có tâm tư như thế nào?
So sánh mà xem, lúc anh gọi điện thoại cho cô, anh cũng đã gọi cho Cao Nhã Uyên một cuộc điện thoại như thế.


Chỉ là, ngữ khí của cô ta tuy rằng rất hoảng hốt, trên đường đi cũng có gọi điện hỏi thăm tình hình, nhưng sau khi nghe mọi việc đã ổn thỏa xong, thì cũng không hề thấy đến bệnh viện nữa.

Ninh Thiên Vũ thật ra chỉ là, lúc có người đang lùi xe, thằng bé đứng ở chỗ bị khuất tầm nhìn, nên người nọ mới không cẩn thận đụng ngã, nhưng bởi vì tốc độ xe khá chậm, đứa nhỏ này lại phản ứng rất nhanh, khi chiếc xe vẫn cứ tiếp tục lùi về phía sau thì cậu đã lăn dần ra, cho nên cũng không có gì đáng ngại.

Sau đó, Ninh Thiên Vũ liền đưa ra ý kiến, anh có thể dùng phương thức như thế này để so sánh, lúc ấy anh cảm thấy mình đã quá tuỳ tiện rồi.

Nhưng, vào giờ phút này, đối diện với người phụ nữ này, đối với Cao Nhã Uyên, đều đã có một chút thay đổi về cách nhìn.

Nếu người đàn bà mà có thái độ thờ ơ hờ hững với sinh mạng của con trai anh, vậy thì rốt cuộc anh còn cưới về để làm gì?
“Không phải Thiên Vũ?” Khoé mắt Thẩm Ngọc Lam chua xót, nước mắt lại không ngăn được mà chảy xuống.


“Thiên Vũ, con còn sống, con còn sống, thật tốt quá!”.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện