Đối với sự kích động của cô, bác sĩ cũng chỉ có thể không ngừng trấn an: “Đứa trẻ ra đi trong tình huống thế này, đối với cậu bé mà nói, có lẽ cũng coi như là đã được giải thoát, em gái, cô nên nhìn thoáng một chút.”
“Giải thoát, thằng bé còn nhỏ như vậy, sao có thể gọi là giải thoát? Rốt cuộc anh có phải người hay không hả?”.
Tiếng hét này, dường như dùng hết toàn bộ sức lực của bản thân, cho nên, âm thanh rất nhanh đã truyền đi khắp cả hành lang.
Ngay sau đó liền có hai cái bóng đen một lớn một nhỏ chạy về phía bên này.
“Vị người nhà này, cô hãy nghe lời giải thích của tôi với cô đi, đứa trẻ còn quá nhỏ, khi được đưa tới đây, phổi đã bị đâm thủng, lại chảy nhiều máu như vậy, chúng tôi thật sự đã cố hết sức rồi”.
Vị bác sĩ kia nhìn Thẩm Ngọc Lam hai mắt đều đã đỏ hoe, hơi sợ hãi rằng cô sẽ làm ra hành vị quá khích nào đó, cho nên, giọng nói cũng có chút run rẩy.
“Sao có thể đã cố gắng hết sức rồi chứ, thằng bé còn nhỏ như vậy, nó còn..” Những lời này Thẩm Ngọc Lam còn chưa nói xong, trước mắt liền tối sầm đi, rồi mất đi ý thức.
"Mę nhó!"
Có một bóng người nhỏ nhắn chạy vọt qua đây, theo ngay sau đó là một người đàn ông cao lớn, anh nhìn đứa trẻ đó, búng một phát vào trán cậu bé: “Nhìn xem cái chủ ý xấu xa của con kìa”.
“Chẳng phải ba cũng không phản đối sao?” Đứa trẻ mặc đồng phục bệnh nhân chu miệng lên.
Khi Thẩm Ngọc Lam tỉnh lại, thứ mà cô ngửi thấy là mùi thuốc của bệnh viện.
Nghĩ đến chuyện xảy ra trước khi ngất, bỗng chốc cô ngồi dậy từ trên giường, dùng sức rút cây kim tiêm đang cầm trên tay xuống rồi lao ra ngoài.
Lúc này đã là đêm khuya, Ninh Nhất Phàm vừa mới dỗ Ninh Thiên Vũ ngủ ở phòng điều dưỡng bên ngoài, tên tiểu tử thổi nói muốn trông nom cho người phụ nữ này, anh cũng không còn cách nào khác, đành phải ở lại cùng cậu bé.
Vừa muốn chuẩn bị chợp mắt một lát, thì thấy bóng người trên giường bỗng dưng ngồi dậy, giật phắt kim tiêm ra.
Thấy thế, anh nhanh chóng vội vàng tiến đến, duỗi tay kéo cô lại.
“Cô đang làm gì đây?”
Thẩm Ngọc Lam vừa nghe thấy Ninh Nhất Phàm nói, đầu tiên là ngẩn người ra, quay đầu lại, nhìn thấy anh sắc mặt không có gì bất thường, đáy lòng vẫn lạnh như băng.
Ánh mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, hận ý nồng đậm sâu thẳm trong đáy mắt, cô nắm chặt tay, hướng về phía ngực anh, đầm xuống một cái thật mạnh: “Ninh Nhất Phàm, chẳng phải anh rất có bản lĩnh sao? Tại sao không cứu thằng bé, vì sao lại không cứu nó? Một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, sao anh có thể bỏ mặc không cứu nó..”
Sắc mặt Ninh Nhất