Tổng Tài, Đừng Nghịch Ngợm!

Tôi Không Làm


trước sau

Thẩm Ngân Tinh vốn không cho Tô Vũ cơ hội nói hết lời, cô lập tức giơ tay ngăn anh ta lại.

“Tùy anh quyết định thế nào, tôi không xen vào, cũng không muốn quan tâm. Dù sao tôi cũng không định làm tiếp ở chỗ này.”

Thẩm Ngân Tinh nói xong, rút lá thư từ chức mà cô vẫn chưa đưa cho bộ phận nhân sự trong máy tính xách tay đặt ở trên bàn ra, “bộp” một tiếng ném đến trước mặt Tô Vũ.

“Thăng chức lên bộ phận quan hệ công chúng! Tôi không làm!”

“Quản lý Thẩm!”

“Quản lý Thẩm!”

Thẩm Ngân Tinh vừa dứt lời, toàn bộ cấp cao trong phòng họp đều sôi trào.

Chuyện khiếp sợ hơn là bọn họ mở miệng giữ Thẩm Ngân Tinh lại trước tiên.

Dù sao thì kinh nghiệm và năng lực trong công việc là vô cùng quan trọng, nhiều năm như vậy hành vi cử chỉ của Thẩm Ngân Tinh bọn họ đều nhìn ở trong mắt. Hiện tại bọn họ cũng không nghĩ về quá khứ nữa, chỉ muốn giữ lại một người có năng lực mà thôi.

“Quản lý Thẩm, xin cô nghĩ lại rồi hãy quyết định.”

“Đúng đó quản lý Thẩm, cô ở Tô thị nhiều năm như vậy, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều do cô quản lý, đột nhiên cô nói từ chức, vậy thì…”

“Nếu như cô không muốn để Thẩm Tư Duệ tiến vào công ty, chúng tôi có thể báo lại chuyện này lên ban giám đốc, để ban giám đốc làm chủ cho cô cũng được, thế nhưng cô tuyệt đối không được rời khỏi Tô thị!”

Tầm mắt Tô Vũ lướt qua lá thư từ chức mà Thẩm Ngân Tinh ném tới, trong ngực đột nhiên hụt hẫng, thậm chí nói một cách chính xác là cảm thấy hơi khẩn trương.

Anh ta siết chặt tay, lại phát hiện hai tay của mình đang run rẩy, căng thẳng đến mức sức lực để nắm chặt cũng không có.

Trước đây anh ta đã quen với một Thẩm Ngân Tinh dịu ngoan và hiểu chuyện.

Chuyện gì cô cũng đều lo lắng cho anh ta, hết thảy đều lấy anh ta làm đầu.

Nhưng mà bây giờ…

Nếu như anh ta đồng ý để cô rời đi, vậy thì công ty bên này ắt sẽ có một khoảng thời gian rối ren và hỗn loạn.

Tô Vũ quyết định mềm giọng.

“Ngân Tinh, hẳn là em hiểu rõ, anh đưa ra quyết định này không phải là nhắm vào em…”

“Anh có nhắm vào tôi hay không thì tôi không chắc, nhưng người khác có nhắm vào tôi hay không thì tôi lại rất rõ ràng. Tuy nhiên, những chuyện này đều không quan trọng nữa, quan trọng là ngày hôm nay tôi đến đây vốn là để từ chức.”

Thẩm Ngân Tinh vừa nói vừa đóng quyển sổ ở trong tay, cách một người ném cho người của bộ phận quản lý nhân sự, hai tay hoàn toàn trống trơn.

“Cầu chúc cho sự nghiệp của Tô thị
phát triển không ngừng.”

Thẩm Ngân Tinh nghĩ một đằng nói một nẻo lạnh lùng bỏ lại một câu, kèm theo âm thanh “ken két” khi chân ghế ma sát với mặt đất, cô xoay người rời khỏi vị trí ngồi.

Trong lòng Tô Vũ hoảng hốt, anh ta cũng bị thái độ của Thẩm Ngân Tinh chọc giận mấy phần.

“Ngân Tinh, em cần gì phải để ý ghi thù người khác như thế. Em cũng biết anh không muốn để em rời khỏi công ty!”

Thẩm Ngân Tinh đi tới cửa phòng họp đột nhiên dừng lại, cô xoay người nhìn về phía Tô Vũ, ánh mắt trong trẻo nhưng tràn ngập rét lạnh của cô khiến lòng Tô Vũ chùng xuống.

“Để ý ghi thù người khác?”

Giọng nói lạnh như băng nhuốm vẻ trào phúng: “Tô Vũ, làm sao mà cho đến giờ anh vẫn luôn đội một chiếc mũ như thế cho tôi? Chỉ có quyết định của Tô Vũ anh là luôn luôn đúng, còn Thẩm Ngân Tinh tôi thì vĩnh viễn chỉ là một người không thức thời, tàn nhẫn hung ác và vong ân bội nghĩa đúng không?”

Lúc này tay của Thẩm Ngân Tinh đã chạm vào cánh cửa phòng họp to cao, giọng nói của cô vô cùng lạnh lẽo:

“Nhưng không quan trọng nữa, anh muốn nghĩ sao thì nghĩ. Hôm nay thư từ chức anh muốn nhận thì nhận, không muốn nhận thì cũng phải nhận! Đừng hòng trói buộc được tôi, năm tôi tiến vào Tô thị cũng không ký hợp đồng lao động với anh!”

Thẩm Ngân Tinh nói xong, không thèm để ý đến vẻ mặt khiếp sợ và hoảng hốt của Tô Vũ, cô vặn chốt cửa.

Những cấp cao khác trong lòng họp lập tức đứng lên ngăn cô lại.

“Quản lý Thẩm…”

“Quản lý Thẩm xin dừng bước…”

Cạch một tiếng!

Cửa phòng họp vang lên âm thanh đóng lại nặng nề, Thẩm Ngân Tinh bỏ đi với khí thế lẫm liệt, kiên quyết mà lại dứt khoát.

Trong phòng hội nghị trở nên rối loạn.

Thẩm Ngân Tinh đi rồi, tất cả mọi người đều nghĩ ngay cả trời cũng sắp sập xuống.

Không ai cảm thấy vui sướng vì Thẩm Tư Duệ nhậm chức, mà càng nhiều hơn là cảm giác phẫn nộ và chỉ trích.

Nếu không phải vì cô ta, quản lý Thẩm cũng sẽ không đi!

Thẩm Tư Duệ tức giận đến mức cả người đều phát run, gương mặt xinh đẹp của cô ta tái mét.

Truyện convert hay : Ngươi Hảo, Thiếu Tướng Đại Nhân

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện