Hứa Ứng ngồi trước cửa Quách phủ trong Thần Đô thứ hai, suy nghĩ tới xuất thần.
Y không lạ lẫm gì ông lão áo trắng vừa rồi, ông ta và lão già u sầu, cô gái váy đỏ, y đều đã gặp.Y thấy có lẽ ba người này là đồng bọn, mục đích là cho mình uống Mạnh Bà thang.Nhưng vì sao trong thời điểm này ba người lại ra tay cứu viện y?Quả chuông cũng thấy khó hiểu, suy đoán: “Chẳng lẽ ba người này không có ác ý, thật ra bọn họ đang bảo vệ ngươi?”Ngoan Thất lắc đầu nói: “Nếu muốn bảo vệ A Ứng, thế thì sao lại cho A Ứng uống Mạnh Bà thang?”Quả chuông suy nghĩ rồi nói: “Liệu có phải mục đích cho A Ứng uống Mạnh Bà thang chính là để bảo vệ A Ứng không?”Nói tới đây nó cũng thấy vô lý, nói: “Không thể nào.
Mục đích cho uống Mạnh Bà thang là để gột rửa trí nhớ của A Ứng, để A Ứng vĩnh viễn không thể nhớ lại quá khứ.
Thế nhưng vì sao bọn họ lại bảo vệ A Ứng, không để na tiên tới ăn A Ứng?”Nó đập vào tường kêu coong coong: “Nghĩ mãi vẫn không hiểu!”Ngoan Thất cũng đập đầu vào tường rầm rầm.
Hắn cũng không hiểu nổi.Hứa Ứng xốc lại tinh thần, cười nói: “Dù sao đi nữa, chắc chắn thân thế của ta có liên quan tới ba người này! Chỉ cần có người biết bí mật thân thế của ta, thế thì sớm muộn gì cũng có ngày tìm hiểu được! Mấu chốt nhất là, chúng ta đã vượt qua cửa ải này chưa? Bây giờ đám na tiên kia không tới ăn ta nữa chứ?”Hai tay y chống nạnh, cười ha hả.Ngoan Thất cười nói: “Ta đã nói với ngươi rồi, ngươi tốt không trường thọ, tai họa sống ngàn năm! A Ứng, quả nhiên người may mắn tự có thiên tướng!”Tiếng cười của Hứa Ứng nhỏ dần, suy nghĩ một chút, cứ cảm thấy lời này có gì đó mâu thuẫn.
Nhưng hắn không đọc nhiều sách, không tiện chỉ ra sai lầm của Ngoan Thất.Quách Dược đi tới nói: “Lý, Thạch, Chu, Triệu, Sài, Thôi, Cao, đêm nay lão tổ của các đại thế gia đều đã trọng thương, kể cả lão tổ Quách gia nhà ta cũng bị thương rất nặng, đều phải tĩnh dưỡng một thời gian.
Có lẽ Thần Đô sẽ an toàn.
Ta và nội tử ra ngoài tìm hiểu tin tức, các ngươi ở lại chỗ này, đừng tùy tiện đi lại, đợi chúng ta về dẫn các ngươi ra ngoài.”Quách Tiểu Điệp và Hứa Ứng liếc mắt nhìn nhau, vội vàng gật đầu.Đám người Quách Dược, Lý Anh Châu trở về Thần Đô, nhưng nếu không có ai ở bên ngoài lễ bái lão tổ Quách gia thì không thể mở cửa Thần Đô thứ hai.
Hứa Ứng và Quách Tiểu Điệp cũng không thể rời khỏi.Vì vậy bọn họ nhất định phải ở lại nơi này, chờ đám người Quách Dược trở về.Con mắt của Quách Tiểu Điệp đảo một vòng, đề nghị: “Lần này lão tổ tông của các đại thế gia đều bị trọng thương, chắc chắn các phủ đệ đang rất náo nhiệt.
Chúng ta không thể lẻn vào trong các phủ đệ của Thần Đô, nhưng có thể đi vòng qua Thần Đô thứ hai!”Hai mắt Hứa Ứng sáng bừng lên: “Làm vậy có vẻ không tốt cho lắm?”Tuy miệng nói thế nhưng y vẫn bước chân đi, theo Quách Tiểu Điệp tới Thôi phủ gần đó nhất.
Ngoan Thất thò đầu ra bên vai Hứa Ứng, hạ xuống đất, hiện ra chân thân hai mươi trượng.Quả chuông cũng bay ra, lơ lửng trên không trung, đi theo bọn họ.“Tiểu Điệp, khi ta vừa tới nhà ngươi, lão tổ nhà ngươi luôn nói muốn ăn thịt ta, là nói đùa đấy à?” Hứa Ứng hỏi.Quách Tiểu Điệp lắc đầu nói: “Đương nhiên là không.
Ta cảm thấy ông ấy muốn ăn thịt ngươi thật đấy.
Có lẽ trước kia lão tổ từng ăn thịt người.”Hứa Ứng sắc mặt xám ngoét, la lên thất thanh: “Có thật không?”Quách Tiểu Điệp vội vàng nói: “Ta lừa ngươi đấy, xem ngươi sợ hãi chưa kìa.
Hứa yêu vương mà cũng nhát gan như vậy sao?”Lúc này Hứa Ứng mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Ta còn tưởng ông ấy muốn ăn thịt ta thật.”“Đương nhiên là không!”Quách Tiểu Điệp an ủi y một câu, thầm nghĩ: “Tuy Hứa yêu vương tính cách kỳ quái, nhưng lại dễ tin người, ta lừa là không mà hắn cũng tin.”Bọn họ tới bên ngoài Thôi gia, chỉ thấy bên Thôi gia có một thần thánh Lăng Yên các bảo vệ.
Hứa Ứng và Quách Tiểu Điệp đi vào trong Thôi phủ, đột nhiên thấy khí hương hỏa hóa thành làn sương mù dày đặc, càng vào sâu trong sương mù thì càng nồng đậm, khó lòng phân biệt phương hướng.Bọn họ đi hơn mười dặm vẫn không thể tới Thôi gia, đành từ bỏ.Ngay khoảnh khắc bọn họ xoay người, chỉ thấy làn sương hương hỏa tan