Từ Phúc đứng trên Phương Trượng tiên sơn, giơ tay với Hứa Ứng, Hứa Ứng giật mình, nắm lấy tay hắn.
Bàn tay Từ Phúc vận sức, kéo y lên trên Phương Trượng tiên sơn.Ngoan Thất vội vàng thu nhỏ thân hình, tung người nhảy lên tiên sơn, kêu to: “Chờ ta một chút!”Hứa Ứng đứng trên tiên sơn nho nhỏ này, tấm tắc lấy làm lạ.Phương Trượng tiên sơn chỉ lớn cỡ một trượng, nhưng vẫn đủ cho hai người đứng.Tòa tiên sơn nho nhỏ này bay ra ngoài điện, khi phi hành, hoa văn sẽ hiện lên trên vách núi, không ngừng biến hóa.Hứa Ứng đưa mắt quan sát những hoa văn này, cứ cảm thấy chúng quen thuộc, khá giống chữ Triện, nhưng nhìn kỹ lại thì hoa văn đã biến mất không thấy đâu nữa, không kịp cho y suy đoán ảo diệu bên trong.“Ngọn núi này là mảnh vỡ Tiên giới thật không? Hình như rất bình thường,không có gì lạ.”Ngoan Thất treo trên lỗ tai Hứa Ứng, quan sát bốn phía, nhỏ giọng nói: “Từ Phúc luôn đứng trên núi, có lẽ hắn không thể rời khỏi ngọn núi này?”Quả chuông rung động thần thức nói: “Nếu hắn rời khỏi ngọn núi này thì sao?”Vết sẹo trên khóe mặt Từ Phúc giật một cái.Hứa Ứng ánh mắt nhấp nháy, hạ giọng nói: “Các ngươi đừng đoán mờ.
Vừa rồi hắn nói Tổ Long tập hợp những luyện khí sĩ mạnh mẽ nhất trên đời, mở được một cái khe trên phong ấn của ta, sau đó Tổ Long phái ta và hắn ra biển tìm kiếm tiên sơn.
Tức là tin tức về Phương Trượng tiên sơn là nhờ vào ta nên mới có được?”Y nháy mắt mấy cái, lấy làm khó hiểu: “Sao ta lại có tin tức về tiên sơn?”Quả chuông và Ngoan Thất không cách nào trả lời câu hỏi này, bọn họ thậm chí chưa từng nghe nói tới Phương Trượng tiên sơn, càng không bàn tới diệu dụng của tiên sơn.Ngoan Thất trườn xuống, chạm vào mặt đất, đột nhiên kinh ngạc nói: “Các ngươi nhìn kìa, có thể thấy Tiên giới thật!”Hứa Ứng kinh ngạc, vội vàng nhìn bốn phía xung quanh, nhưng không thấy có gì lạ.Ngoan Thất kêu lên: “Các ngươi phải thu nhỏ hình thể như ta mới nhìn thấy được!”Quả chuông vội vàng thu nhỏ hình thể, chỉ còn lớn cỡ bàn tay, hạ xuống mặt đất, kinh ngạc nói: “Đúng là thấy được Tiên giới!”Hứa Ứng nghe vậy nghịch chuyển na thuật Tát Đậu Thành Binh, thu nhỏ bản thân thành cỡ hạt đậu, rơi xuống mặt đất, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên thấy bên ngoài toà tiên sơn nho nhỏ này còn có một tầng khí quyển, tạo thành bầu trời của tiên sơn!Thông qua bầu trời mỏng manh này, bọn họ còn thấy từng tòa tiên sơn lơ lửng bên ngoài tầng trời, như những ảo ảnh, cực kỳ không chân thực.Còn nếu nhìn ra xa hơn, có thể thấy tiên quang như cầu vồng hay dải lụa, tiên sơn san sát, từng áng mây lành rực rỡ ánh sáng, cung điện lơ lửng trên bầu trời, còn có tiên thụ, bên trên treo đầy Bàn Đào, như chỉ cần giơ tay ra là hái được một hai quả.Tòa Phương Trượng tiên sơn này đúng là quá kỳ diệu!Giọng nói của Từ Phúc như vang vọng từ trên cả bầu trời, nói: “Nơi đó chính là Tiên giới, nhưng chúng ta chỉ có thể nhìn thấy Tiên giới chứ không cách nào chạm tới Tiên giới.
Tảng đá này rơi từ Tiên giới xuống, tuy nó đã tới nhân gian, nhưng vẫn chung một khoảng trời với Tiên giới, vì vậy chúng ta có thể đứng ở nơi này chứng kiến cảnh tượng Tiên giới.’Hứa Ứng giải trừ na thuật Tát Đậu Thành Binh, thân thể khôi phục như thường, khen: “Phương Trượng tiên sơn, đúng là thần kỳ.”Từ Phúc nói: “Còn có điểm thần kỳ hơn.
Khi mặt trời ở Tiên giới mọc lên, ngươi sẽ phát hiện mình tắm trong ánh nắng Tiên giới luyện khí là chuyện sảng khoái cỡ nào! Ánh nắng của Tiên giới hóa thành nguyên khí tiến vào cơ thể ngươi, tẩy hết tạp chất dơ bẩn trong cơ thể ngươi, khiến ngươi toàn thân như ngọc, chẳng khác nào dùng tiên dược!”Hứa Ứng, Ngoan Thất và quả chuông nghe vậy, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, ước gì mặt trời Tiên giới mọc lên để trải nghiệm một chút.Từng đệ tử dưới trướng Từ Phúc người mặc áo trắng, lưng đeo hộp kiếm, bốn người thành một nhóm, cùng ngự kiếm phi hành, đi theo hai bên trái phải Phương Trượng tiên sơn.Từ Phúc đạp chân lên tiên sơn phi hành, xuyên qua từng ngọn núi cheo leo, cười ha hả nói: “Trên trời một ngày, dưới đất một năm.
Từ khi ta nhận được Phương Trượng tiên sơn đến giờ mới qua bốn ngàn lần mặt trời mọc mà thôi.
Nếu các ngươi ở đây một năm là có thể thấy mặt trời mọc lần sau!”Hứa Ứng đứng trên tòa tiên sơn, chỉ thấy trên một ngọn núi phía trước cũng có một