“Ưm…” Nàng có cảm giác bản thân mình đã trải qua một giấc ngủ thật lâu, cả người giống như hoàn toàn tan rã.
Hình như có một đôi mắt đen như mặt ngọc vẫn luôn nhìn nàng…
Là ai?
Còn nữa, nàng là ai?
Trước mặt nàng là một nam tử rất anh tuấn, nàng mấp máy môi, hỏi: “Ngươi… Ngươi là?”
Nam tử cong môi cười, ánh mắt tràn đầy sự thương yêu, duỗi tay nâng nàng dậy, ôm vào lồng ngực. Nàng không có thói quen thân cận như vậy, muốn giãy giụa, lại nghe thấy thanh âm dịu dàng như nước của hắn.
“… Nương tử.”
Nàng sửng sốt, hoàn toàn quên mất phản ứng, ngây ngốc ngẩng đầu, kinh ngạc nói:
“Ngươi…… Ngươi gọi ta là gì?”
Nam tử duỗi tay vuốt vuốt chóp mũi nàng, yêu chiều nói: “Nương tử làm sao vậy? Ta là phu quân của nàng đây, chẳng lẽ nàng đã quên rồi sao?”
Nàng có chút ngượng ngùng, cười khô khốc, “Xin lỗi, ta… dường như thật sự đã quên rồi.”
Nam tử vỗ về khuôn mặt nàng, giọng nói thì thầm, “Không sao. Chỉ cần từ đây về sau, nàng nhớ kỹ một điều, ta là phu quân của nàng.”
Trong lòng nàng cũng có chút nghi hoặc, nhưng thấy bộ dạng yêu thương và thâm tình như thế của nam tử này, thì cũng liền tin hắn. Sự chân thành trong mắt hắn không phải là giả vờ, nàng đương nhiên là có thể nhìn ra được. Nếu không phải là phu quân của nàng thì sẽ không như thế với nàng.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy có gì đó rất kì quái.
“Vậy, ta tên là gì?” Đầu óc nàng trống rỗng không nhớ được bất cứ thứ gì.
Nam tử cầm lấy bàn tay nàng lên, viết chữ vào trong lòng bàn tay nàng, lòng bàn tay có hơi ngưa ngứa, nàng không khỏi cong môi, “Khương… Nhiêu?”
“Ừ.” Nam tử cúi đầu cười, tiếp tục viết.
“Sở Diễn?” Nàng nhíu mày, khó hiểu nhìn hắn.
“Là tên của ta, tên phu quân của nàng.” Hắn nói.
Hai cái tên này quả thật rất quen thuộc, nàng cười cười nghĩ thầm mình thật sự đã quên mất rồi, “Nhưng mà, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra... tại sao ta lại…”
“Ba ngày trước nàng không cẩn thận lăn xuống từ trên sườn núi, sau đó vẫn luôn phát sốt…”
“Sao ta lại bị lăn xuống sườn núi?”
Sở Diễn cười cười, “Nàng vẫn luôn thích sống yên tĩnh, cho nên sau khi chúng ta thành thân, đã đến ở trên núi Kỳ Nhân này. Hôm đó nàng không nhìn thấy ta, vì thế đã ra ngoài tìm, kết quả là trời đổ tuyết lớn, cho nên bị trượt chân, sau đó thì…” Thanh âm hắn dừng lại, “Nhiêu nhi, từ đây về sau đừng để ta lo lắng nữa, được không?”
Có lẽ vì giọng hắn quá mức dịu dàng, cho nên ma xui quỷ khiến, nàng liền gật đầu, “À, ta… ta biết rồi.”
Sở Diễn tươi cười ôn hòa, cúi người hôn lên trán nàng, nhưng không hiểu sao nụ hôn nhẹ như lông vũ này lại khiến nàng cảm thấy không được thoải mái, nàng nghĩ thầm có lẽ là bởi vì bản thân mình đã quên đi mọi thứ.
Hắn là phu quân của nàng, thân mật như vậy đương nhiên là hết sức bình thường.
“Gọi ta là phu quân.” Hắn nói.
Hai chữ phu quân này đối với nàng mà nói có hơi xa lạ, nàng mấp máy môi, nhưng vẫn rất ngại ngùng nói ra.
Thấy Sở Diễn có chút thất vọng, nàng vội nói: “Thực xin lỗi, ta…ta vẫn chưa thích ứng được.”
“Không sao, là ta quá nóng vội.” Sở Diễn mỉm cười vỗ về gương mặt nàng, “Vậy gọi ta là A Diễn, được không?”
Nàng vốn đã cảm thấy áy náy, liền gật gật đầu, “A Diễn.”
“Ừm, ta ở đây.”
Không hiểu tại sao nàng lại cảm thấy được hai cánh tay ôm nàng đang run rẩy. Nàng nhìn Sở Diễn, chỉ thấy hắn sắc mặt dịu dàng, không có một chút nào là khác thường cả.
Có phải là nàng đã nghĩ quá nhiều rồi không?
“Nàng vừa mới tỉnh lại, nhất định là rất đói. Ta đi làm cho nàng một chút thức ăn, nàng cứ nghỉ ngơi một lát, khi nào làm xong ta sẽ gọi nàng.” Sở Diễn chỉnh lại chăn đệm cho nàng, động tác rất thuần thục và nhẹ nhàng.
Nàng nhìn cửa phòng khép lại, thở dài một hơi.
Tuy rằng nàng không nhớ rõ bất cứ thứ gì nhưng cũng may nàng có một phu quân anh tuấn săn sóc cho nàng như thế, lại hết lòng quan tâm khiến cho nàng có một loại cảm giác giống như đang nằm mơ vậy.
***
Mấy ngày trôi qua, nàng cũng dần dần khôi phục được một chút sức lực, đã có thể bước xuống giường đi lại.
Núi Kỳ Nhân này quả thật là một địa điểm rất tốt, cuộc sống sinh hoạt an bình bây giờ cũng rất phù hợp với sở thích của nàng.
Sở Diễn lúc nào cũng ở bên cạnh chăm sóc cho nàng, một tấc không đi một ly cũng không rời.
Hắn đối với nàng thật sự rất dịu dàng chu đáo, ngay cả khi ban đêm giật mình tỉnh giấc, thì nàng cũng có thể nhìn thấy ánh mắt thâm tình, quấn quýt si mê của hắn nhìn mình. Nàng cũng đã từng hỏi hắn: “Vì sao lại đối xử tốt với ta như vậy?”
Hắn nói nàng chính là một tiểu thư con nhà quyền quý, còn hắn chỉ là một thư sinh bần hàn. Cha của nàng không cho bọn họ qua lại, muốn gả nàng cho chỗ môn đăng hộ đối hơn, do vậy bọn họ mới ra hạ sách, bỏ trốn đến nơi này.
Sau đó liền thành thân.
Hắn nói: “Nhiêu Nhi vì ta từ bỏ vinh hoa phú quý, ta đương nhiên là phải quý trọng nàng, đối xử tốt với nàng trọn đời trọn kiếp.”
Nàng ngẩn người.
Quả nhiên ánh mắt của mình thật tốt, phu quân này quả nhiên là không tệ.
Vinh hoa phú quý thì có là gì chứ, một trái tim thâm