Hắn…… Hắn dám ngậm ngón tay nàng?!
Cẩm Họa mở to hai mắt, nhìn con ngươi thuần tịnh xinh đẹp của thằng nhãi trước mắt, bỗng nhiên thu hồi tay.
“Ngươi làm gì vậy?” Cẩm Họa nghiến răng nghiến lợi.
Sở Nhất rất vô tội nhìn nàng, ủy khuất gọi, “Chủ nhân...”
Nghe giọng điệu nũng nịu này, Cẩm Họa khóe miệng hơi hơi run rẩy, nhưng nhìn mặt hắn, nàng cũng không nỡ trách cứ, vì thế nói: “Trẫm…… Đột nhiên muốn ăn bánh phù dung.”
“Nô tài đi làm ngay!” Sở Nhất vội tiếp nhận, hai tròng mắt sáng ngời, giọng nói hữu lực.
Cẩm Họa vui mừng gật đầu, sau đó duỗi tay xoa xoa tóc hắn, môi đỏ khẽ mở, ôn nhu nói “Đi đi.”
Cún cưng sung sướng “Dạ” một tiếng, lập tức phe phẩy đuôi, ngoan ngoãn đi làm bánh.
Cẩm Họa lồ,ng ngực phật phồng, chậm rãi thở ra một hơi nhẹ nhõm, ngón tay đeo ngọc ban chỉ xanh miết bất đắc dĩ đỡ trán, mày hơi hơi chao, sao lại có cảm giác này… Càng ngày càng không thể khống chế?
Minh Xảo vội chạy đến bên cạnh bệ hạ nhà mình, hai mắt long lanh nhìn sắc mặt Cẩm Họa, ngập ngừng một hồi mới thử hỏi: “Bệ hạ, Sở Nhất kia quá phiền lòng, lại còn có không biết sống chết mạo phạm long thể bệ hạ, có cần… nô tỳ đem hắn đuổi đi không?”
Nếu có thể lặng yên không một tiếng động thay Quốc Sư đại nhân diệt trừ một tên tình địch, Quốc Sư đại nhân khẳng định sẽ hết sức khen ngợi nàng.
Nghĩ đến đây, Minh Xảo không khỏi vui vẻ cười ngoác miệng...bản thân nàng thật là quá cơ trí.
Cẩm Họa thoáng giương mắt, lọt vào trong tầm mắt nàng là hai hàm răng trắng đều tăm tắp của Minh Xảo, nàng mắt phượng híp lại, cười cười giương đầu ngón tay ngoắc ngoắc nàng ấy.
Minh Xảo nịnh nọt kê khuôn mặt nhỏ sát vào.
“Phốc” một tiếng, Cẩm Họa rất thuận tay búng một cái lên trán nàng ấy, cái trán trơn bóng của đại cung tì Minh Xảo lập tức hiện lên một dấu ấn hồng hồng.
“Bệ hạ...” Minh Xảo nhíu mày uất ức, xoa xoa trán, hai tròng mắt che kín mông lung sương mù, đặc biệt đáng thương..
“Trẫm biết ngươi không thích Sở Nhất, nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ, hắn tính tình đơn thuần, không được lén lút sau lưng ta hiếp đáp hắn.” Tiểu cung tì này trong lòng nghĩ cái gì, nàng còn không rõ hay sao.
Về Sở Nhất…… Tuy nói tiếp xúc không bao lâu, cho dù hắn có bộ dạng giống hệt Sở Diễn, nhưng mấy ngày này, vẫn là biểu hiện cún cưng ngoan ngoãn.
Rõ ràng là gương mặt giống nhau, tính tình lại là hoàn toàn khác biệt.
Minh Xảo nhìn mặt Cẩm Họa, trong lòng có chút không vui, âm thầm nghĩ: Sở Nhất tiếp cận bệ hạ chỉ mới mấy ngày, bệ hạ đã thiên vị như thế, nếu còn tiếp tục như vậy, thì kể cả địa vị của mình cũng không giữ nổi.
Không được, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp. Minh Xảo nắm chặt hai tay thành quyền, vẻ mặt kiên định.
Cẩm Họa lại chấp bút, phê duyệt tấu chương trên tay.
Ôi...
Hiện giờ, Đại Chiêu quá mức cường thịnh, hoàng đế như nàng rõ ràng là làm đến nhàm chán cực điểm luôn.
Bỏ đi, không phê nữa.
Cẩm Họa đem bút gác qua một bên, không hứng thú gì cả.
Phúc lợi lớn nhất của Hoàng đế chính là ở chỗ quyền lực chí cao vô thượng, còn có hậu cung ba nghìn giai lệ, phi tần như mây, mập ốm cao thấp, kiểu gì cũng có, mà mình thì…
“Nếu trước sinh nhật bệ hạ mười bảy tuổi, mà cùng nam tử hành phòng, sẽ có tai họa đổ máu.”
Cẩm Họa sắc mặt trầm xuống, sau đó nhàn nhạt mở miệng nói: “Trẫm quyết định mở rộng hậu cung.”
Lời nói nhẹ nhàng không một gợn sóng chậm rãi tuông ra từ trong miệng bệ hạ nhà mình, khiến cho Minh Xảo đứng ở một bên thân mình run lên mãnh liệt, sau đó không thể tin tưởng giương mắt nhìn Cẩm Họa.
Cẩm Họa hai tròng mắt mỉm cười, vui tươi hớn hở nhìn lại nàng ấy.
“Bệ…… Bệ hạ, Quốc Sư đại nhân không phải vừa mới...mới nói là……”
Cẩm Họa liếc nàng ấy một cái, không nhanh không chậm nói: “Đúng là bởi vì hắn mới vừa nói qua đấy.”
Minh Xảo: “……”
“Ngươi đi an bài đi.” Việc mà tên Quốc sư kia không cho nàng làm, nàng càng cố tình phải làm.
Minh Xảo dùng một loại ánh mắt “Người hà tất phải vậy” nhìn bệ hạ nhà mình.
***
Nữ hoàng bệ hạ muốn mở rộng hậu cung, chuyện này vừa truyền xuống, đó là một hòn đá làm cả hồ dậy sóng.
Văn võ bá quan nghe được phong thanh, lập tức quyết định thay con trai nhà mình tuyển chọn khuê nữ, cấp tốc thành thân.
Có lẽ là bệ hạ vừa mới sủng hạnh gã nam sủng kia, ngày ngày vui thích, ăn ngon biết vị, một khi khai xuân là không thể vãn hồi, mới bắt đầu tuyển chọn nam tử, mở rộng hậu cung.
Nhưng mà…
Đại Chiêu Quốc đều biết, bệ hạ hung mãnh như hổ, thường xuyên làm cho mỹ nam sủng kia không xuống giường được, ngày ngày đều phải tĩnh dưỡng ở Di Hòa Hiên, sau đó lại chờ bệ hạ lâm hạnh.
Hiện giờ lại vội vàng chuẩn bị mở rộng hậu cung, nghĩ đến nguyên nhân chỉ có một, đó chính là... vị mỹ nam sủng kia bị chơi hỏng rồi!
Nếu bây giờ đem con trai nhà mình đưa vào cung, quả thực là đưa dê vào miệng cọp.
Bọn họ là đầu óc hỏng rồi mới có thể làm như vậy.
Lúc này, bệ hạ “Hung mãnh như hổ” trong miệng các quan lại, đang lười biếng nằm trên giường nệm trong tẩm điện, nhàn nhã đọc thoại bản, mỗi khi đọc đến đoạn xuất sắc, nàng kích động không thôi, thần sắc biến hóa vô cùng đa dạng.
“Bệ hạ, Quốc Sư đại nhân tới.” Minh Xảo ngữ khí rõ ràng vui sướng hơn nhiều so với ngày thường.
Giờ phút này Cẩm Họa đang