Trẫm Mang Thai Con Của Nhiếp Chính Vương

Nếu ngươi đã không có lòng thì ta cũng thôi…


trước sau

Sở Chiêu Du tìm bừa một lý do: “Trẫm vừa gặp Nhiếp chính vương thì tự nhận thấy rằng thời gian trẫm tự mình chấp chính rất ngắn ngủi, khả năng quản lý và tính toán kế sách trị quốc vẫn kém xa Nhiếp chính vương. Điều động Long Uy quân là việc lớn, vẫn nên giữ lại thảo luận lại với Nhiếp chính vương sau, việc này coi như xong.”

Sợ Chiêu Du mượn cơ hội nịnh hót thổi phồng Nhiếp chính vương một phen, đã bảo Tiểu Hắc rất thông minh mà, là y trị bệnh cho Nhiếp chính vương.

Vừa nghĩ tới chuyện Tiểu Hắc bị lừa mấy lần, Sở Chiêu Du có cảm giác không chân thực, nếu không cùng ăn cùng ở hai ngày thì y chắc chắn sẽ nghĩ rằng Nhiếp chính vương còn có một tên đệ đệ ngốc nghếch.

Nói xong, Sở Chiêu Du liếc mắt nhìn Tiêu Hành, không phát hiện rằng trong mắt mình toàn là hàm ý cầu khen thưởng.

Đuôi lông mày Tiêu Hành hơi động, không có biểu tình gì dư thừa, ánh mắt nhìn về phía Sở Chiêu Du giống như những người khác, thậm chí còn có thêm vài phần cay nghiệt và thù hận khó có thể phát hiện.

Trên đường tới đây, đã có thủ hạ bẩm báo đại khái tình hình, thái hậu lấy được nửa khối hổ phù, lần này hoàng đế ra ngoài có vẻ như là đã thông minh lên, biết rằng không thể giao hết cả khối hổ phù cho thái hậu, thà rằng đưa vào tay kẻ địch chứ thái hậu tuyệt đối không thể nào lấy được.

Sắc mặt Sở Chiêu Du trắng bệch, ánh mắt lấp lóe mấy phần, y đúng là là thật lòng thật dạ hy vọng Tiểu Hắc không nhớ một vài chuyện, nhưng nhìn tình thế này thì hoặc là Tiểu Hắc vong ân phụ nghĩa, hoặc là đã quên hết sạch rồi.

Y yên lặng cúi đầu, tránh né ánh mắt phẫn nộ như đao của thái hậu, Nhiếp chính vương không đáp lời y, ngoài câu này ra thì trong triều không còn chuyện của hoàng đế nữa rồi.

Sự kinh ngạc của Tiền Thế Thành hiện hết lên mặt, lúc nãy hoàng đế đã thiệt chiến quần nho*, vừa bán thảm* vừa xin xỏ, sao Nhiếp chính vương vừa đến đã trở mặt rồi?

*舌战群儒: bắt nguồn từ tiểu thuyết “Tam quốc diễn nghĩa”, trong phần 43, Gia Cát Lượng đã đưa ra kế sách nhưng bị nhóm nho sĩ và Lỗ Tử Kính bác bỏ.

*卖惨: sử dụng hoàn cảnh khốn khó của bản thân để làm cho người khác động lòng trắc ẩn.

Quả thật, ai ai cũng đều sợ Nhiếp chính vương.

Tiêu Hành vân vê nút thắt ở lưng, ba ngày trước, cổ độc phát tác nhanh hơn dự đoán, trước mắt hắn tối sầm ngã vào một ngõ hẻm, chuyện sau đó không còn nhớ gì, mãi đến khi tỉnh lại trong Nhiếp chính vương phủ.

Cả người hắn bẩn thỉu rối tinh rối mù, thuộc hạ không dám tự ý thay quần áo cho hắn, Tiêu Hành lạnh lùng rửa mặt thay quần áo, trong đầu vẫn còn cảm thấy khiếp sợ, hắn mơ hồ nhớ đến cảm giác đau đến sống không bằng chết, dường như còn có một người ở bên cạnh chăm sóc hắn… Nhưng cũng không nhớ thêm được gì nữa.

Tiêu Hành phát hiện ra vài vết thương sau lưng mình, hắn không thấy rõ mặt sau nên không biết là vết cào, tưởng là cọ vào chỗ nào đó nên bị xước, dù sao thì y phục hắn đã rách mấy lỗ, sau gáy sưng lên như bánh bao.

Những thứ này đều ở trong phạm vi chấp nhận được, Nhiếp chính vương đã gặp quá nhiều sóng to gió lớn, chỉ vài vết thương nho nhỏ không đáng để hắn bận tâm.

Sờ một cái lại phát hiện hổ phù mất rồi.

Tiêu Hành nhìn chằm chằm dấu răng trên tay trầm lặng, có người cắn hắn một cái, bắt hắn giao hổ phù ra?

Không có khả năng, nếu như thế thì trực tiếp lấy mạng hắn có phải là làm một mẻ mà khỏe suốt đời không? Tiêu Hành không muốn thừa nhận, nhưng cũng phải chấp nhận một sự thật – trong ba ngày kia, có thể hắn bị biến thành kẻ ngốc.

Từ khi biết mình trúng cổ độc đến giờ đã được bảy năm, không thể tìm thấy trong bất kỳ loại sách cổ nào, không có thuốc nào trị được, chỉ có kết cục từ từ biến thành kẻ ngốc. Đổi thành bất cứ người nào cũng không thể tiếp nhận được việc bản thân từ một thiên chi kiêu tử lại lâm vào cảnh thiểu năng. Bảy năm, Tiêu Hành cứng rắn ép buộc mình phải đối mặt với sự thật này, nhưng mà… không làm được.

Trong lòng Tiêu Hành ngột ngạt, bùng lên lửa giận, áp chế chuyện này xuống, nếu không phải vẫn chưa lâm triều, thì hắn đã không nhịn được mà một tay bóp đứt cổ kẻ đầu têu rồi.

Tận lực kiềm chế ảm xúc phức tạp, lúc ngẩng đầu lên lần nữa đã không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì, Nhiếp chính vương dường như vẫn là Nhiếp chính vương ngày đó hạ triều.

Hắn chỉ có một nửa hổ phù, bây giờ còn không biết ở đâu, đối với hắn thì Long Uy quân chẳng có tác dụng gì, thứ hắn xem trọng là Trấn Tây quân.

Nghĩ đến đây, Tiêu Hành sa sầm mặt, hắn mới rời khỏi chưa đến ba ngày, đám người kia đã sắp xếp cho muội muội của Tạ Triều Vân gả đến nước địch làm con tin.

Tạ Triều Vân dẫn đầu Trấn Tây quân năm năm, uy danh hiển hách, danh chấn thiên hạ, đánh đuổi Sắc Nhu ra ngoài núi Xạ Yến, bảo vệ phía tây Đại Sở trăm năm yên ổn.

Lấy kinh đô Đại Sở làm trung tâm, phía tây bắc là Trấn Tây Quân, phía nam cũng ở trong lòng bàn tay của Nhiếp chính vương.

Chỉ có Tề Châu phía đông là đệ đệ ruột của Ngụy thái hậu – Ngụy Sử đảm nhận vị trí thứ sử Tề Châu. Nếu như Ngụy Vạn Hồng nắm được Long Uy Quân, thì chính giữa vùng Trung Nguyên của Đại Sở sẽ như một cái lồng sắt, một khi tìm thấy cửa đột phá thì có thể nối liền thành một tuyến với Ngụy Sử và nước Nguyệt Xích, chống lại thế lực của Nhiếp chính vương.

Thái hậu cấu kết với nước Nguyệt Xích, nội ứng ngoại hợp, mưu toan áp chế Trấn Tây quân, ly gián Nhiếp chính vương và Tạ Triều Vân.

Thái hậu dẫn sói vào nhà, hoàng đế nói sao nghe vậy, Đại Sở thật sự thiếu điều diệt vong luôn!

Con ngươi Tiêu Hành lạnh lùng, nhiều khi không hiểu tại sao bản thân biết rõ kết cục ngu xuẩn này đã định sẵn từ lâu, nhưng cho đến nay vẫn bảo vệ thiên hạ này làm gì, để tuẫn táng cho hắn hửm!

Nước cờ này của Ngụy Vạn Hồng rất hay, thế nhưng lại bị một câu nói của Sở Chiêu Du phá rối, móng tay đã được sơn cẩn thận ấn lún vào trong bàn tay, cảm giác đau đớn bén nhọn làm cho sắc mặt bà không đến nỗi quá khó nhìn. Nếu không phải đang lâm triều, Ngụy thái hậu không phải nghi ngờ, đã sớm tát vào mặt hoàng đế một cái rồi.

Bà ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Nếu bệ hạ đã có chủ ý thì nơi này đã không còn việc của ai gia.”

Thị nữ nâng thái hậu dậy, sắp lui ra khỏi điện Tuyên Chính.

“Chậm đã.” Tiêu Hành mở miệng, “Bản vương còn có một vấn đề, lúc trước thái hậu tứ hôn cho con gái nhỏ của Tạ gia với Chương Hồi Cát, việc này bản vương từ chối thay Tạ tướng quân.”

Thái hậu cười lạnh: “Quốc chủ Nguyệt Xích bệnh nặng, hy vọng thái tử có thể nhanh chóng kết hôn để kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, chuyện cưới xin của hai nước không phải trò đùa, vô cớ thay đổi như vậy, lẽ nào Nhiếp chính vương muốn gây ra chiến tranh giữa hai nước? Ai gia không đáp ứng.”

Ngụy thái hậu vốn muốn nắm giữ Long Uy quân trong tay, cho Lục Hoài Thiện đi đưa dâu, thần cản giết thần, kể cả Tạ Triều Vân đích thân đến ngăn cản cũng không kịp, trừ khi Tạ gia muốn tạo phản, nếu thế thì lại vừa đúng ý thái hậu.

Mà hiện giờ thì Long Uy quân tan thành bọt nước.

May là chuyện kết thông gia đã định xong, nàng không muốn nói nhiều, miễn cho triều đình nghiêng về một bên Nhiếp chính vương, trái lại làm mất thể diện, huống hồ từ khi Tiêu Hành tiến vào điện đến giờ, không biết Sở Chiêu Du ăn phải bùa mê thuốc lú gì rồi, Ngụy Vạn Hồng sợ y lại ngu ngốc phá đám, phất tay áo tức không chịu nổi hạ triều.

Thái hậu bãi triều, cả đợt chuẩn bị tỉ mỉ để lâm

triều đều đổ sông đổ bể. Tiêu Hành vội vã vào triều mục đích chính là để tuyên bố hủy bỏ thông gia trước mặt mọi người.

Dù ở trong thời gian Nhiếp chính vương không có mặt, thủ hạ của hắn cũng đã sớm trông coi ở ngoài phủ tướng quân, bảo vệ Tạ Triều Nguyệt chặt chẽ, Chương Hồi Cát muốn mang thái tử phi trên danh nghĩa về nước cũng phải bó tay hết cách.

Triều đình đối mặt với hoàn cảnh này vô cùng lúng túng, thái hậu và Nhiếp chính vương đều phất tay bỏ đi, chuyện kết hôn này cuối cùng là có tính hay không nhở?

Tiêu Hành mất tích ba ngày, còn có cả đống chuyện quan trọng cần xử lý, vội vã vào triều muốn tuyên bố quyết định hủy bỏ thông gia, ngay cả những việc phát sinh trong lúc mình mất tích cũng chưa để ý đến.

Theo sau thái hậu, Sở Chiêu Du nhìn Tiểu Hắc không hề lưu luyến rời đi, cuối cùng lòng đã chìm xuống đáy vực.

“Nhiếp chính vương dừng chân.” Sở Chiêu Du không nhịn được lên tiếng, “Nghe nói gần đây thân thể Nhiếp chính vương không khỏe, không biết bây giờ đã tốt chưa?”

Tiêu Hành quay người kỳ quái liếc mắt nhìn Sở Chiêu Du một cái, nghe thấy nửa câu nói sau của y, sắc mặt trầm xuống trong nháy mắt, nhanh chân bước ra khỏi điện Tuyên Chính.

“Không dám làm nhọc lòng bệ hạ.”

Giọng nói đầy châm biếm, ánh mắt xa lạ

Sở Chiêu Du cười cười, y nghĩ y đã biết quyết định của Tiểu Hắc rồi.

Lão đầu nói làm sao có thể quên dễ như vậy được, nếu như hắn thật sự quên toàn bộ thì nhất định là do không muốn nhớ.

Nếu như Nhiếp chính vương không muốn làm huynh đệ sống chết có nhau thì y đành phải trở về làm quân thần không đội trời chung.

Nếu ngươi đã không có lòng thì ta cũng thôi.

Sở Chiêu Du bình tĩnh ngồi trên long ỷ, phía dưới là đủ các loại quan lại rùm beng, gấp gáp muốn ai về nhà nấy lại không thấy bệ hạ cho bãi triều.

Triều thần bình thường chẳng có lời nào để nói với bệ hạ, Nhiếp chính vương đảm nhận công việc của thượng thư lệnh, thượng thư lệnh vốn chỉ là một cái chức trên danh nghĩa, sau khi Nhiếp chính vương quản lý thì công việc của Lục bộ đều báo cáo cho Nhiếp chính vương.

Triều thần còn gì để nói với bệ hạ nữa? Chẳng lẽ phải thảo luận xem Xuân Diễn lâu tháng này có đào kép nào mới nổi à?

Cũng đã từng có phái trung lập nỗ lực báo cáo chính sự vưới bệ hạ, mà lúc nào cũng chưa nói được hai câu đã thấy bệ hạ ngáp ngắn ngáp dài, hỏi một ít chuyện về hí kịch.

Sở Chiêu Du thu hết phản ứng của bọn họ vào đáy mắt, cong môi nở nụ cười: “Vị ái khanh nào nói cho trẫm biết một chút thông gia là chuyện gì?”

Những người bên dưới nháy mắt sửng sốt, đẩy ra một người kể lại rõ ràng sự việc.

Sở Chiêu Du đoán rằng đây là người của Nhiếp chính vương, kể thiên về hướng từ hôn. Y không chỉ nghe lời nói của một bên, liếc mắt nhìn Tiết công công.

Tiết công công khách quan khái quát lại quyết định của thái hậu hai ngày nay, ông không khách quan cũng không được, không cần biết bệ hạ đứng về phía nào, đều sẽ đắc tội bên còn lại.

“Long thể bệ hạ hơi mệt mỏi, hay là mời thái y đến xem thử xem?” Tiết công công chỉ có thể ám chỉ bệ hạ không nên nhúng tay, dính vào chuyện không tốt.

Trong lòng Sở Chiêu Du có tính toán: “Trẫm rời cung ba ngày mà đã bỏ qua nhiều chuyện như vậy, hạ chỉ, Tạ tướng quân có công dẹp loạn, phong Tạ Triều Nguyệt làm Bình Tây quận chúa, ban thưởng theo lệ.”

Y không có quyền lực gì, nhưng chắc vẫn có thể phong quận chúa.

“Báo cho Chương thái tử lưu lại thêm hai ngày, lúc trẫm xuất cung, đúng lục gặp được một thần y ẩn cư, mang về Nguyệt Xích, thay trẫm giao cho quốc chủ.”

Triều thần sắc mặt phong phú, bệ hạ đang định đối nghịch với Nhiếp chính vương? Cố ý phong hào cho Tạ Triều Nguyệt, để cho nàng thay mặt hoàng thất kết thông gia? Thế sao vừa nãy còn ngăn cản Lục Hoài Thiện, giao lại Long Uy Quân cho Nhiếp chính vương?

Đối mặt với đôi mắt của Sở Chiêu Du, bọn họ đột nhiên phát hiện, mới ba ngày không gặp, họ đã không hiểu bệ hạ nữa rồi.

“Hiếm khi Lục tướng quân xuống núi một chuyến, mời tướng quân ở lại trong cung mấy ngày rồi hẵng quay về trong quân.” Sở Chiêu Du thấy hắn không có ý kiến gì, cười cười, trầm ngâm nói, “Bãi triều.”

Nụ cười miễn cưỡng không duy trì nổi 3 giây, Sở Chiêu Du từ long ỷ đứng lên, từng bước từng bước đi xuống ngự bậc.

Long bào vàng óng bao quanh thân thể cực kỳ mỏng manh, tràn đầy sự non nớt, Sở Chiêu Du đi ra đại điện, nhìn bầu trời xanh bị gạch đỏ của tường cung che gần kín, trong góc tường có một cây bạch quả trăm năm, lá vàng óng ảnh phảng phất như một đám lửa đang cháy, gió vừa thổi là nghe thấy một trận âm thanh rì ràng, ánh vàng đung đưa.

Sở Chiêu Du dùng sức chớp mắt một cái, gác hai tay, ngẩng đầu nhìn đỉnh ngọn cây bạch quả.

“Công công xin dừng lời, trẫm muốn yên tĩnh một chút.”

Tiết công công thu lại lời khuyên Sở Chiêu Du đi khám thái y, nhìn bóng lưng bệ hạ lại thấy có chút đau lòng.

Sở Chiêu Du yên lặng không lên tiếng, y nào dám truyền thái y khám bệnh, trong cung đều là tai mắt của người khác, nếu tin tức gì đó không êm tai bị truyền ra, hoàng đế như y còn có thể làm được không?

“Trẫm khỏe rồi.”

Sở Chiêu Du một lòng muốn lấp liếm sự thật là y vốn không thích hí kịch, nhưng vì ông nội mà y kính yêu muốn y học, nên đã dốc sức cố gắng học mười mấy năm, bỗng nhiên xuyên đến nơi này, ông nội không ở đây, Sở Chiêu Du nói đổi nghề là đổi nghề, không hề lưu luyến.

Từ khi tới đây, Tiểu Hắc là người đầu tiên đối xử tốt với y, y coi Tiểu Hắc là người phe mình, hy sinh vài thứ cũng là cam tâm tình nguyện. Nhưng nếu Tiểu Hắc không muốn thừa nhận ba ngày ở chung thì y sẽ coi như chưa từng gặp Tiểu Hắc, một lần nữa nhận biết Nhiếp chính vương.

Một cơn gió thổi qua, cuống lá vẫn còn hơi xanh của cây bạch quả cũng bị thổi xuống, lá rụng vàng óng như mưa, bên trong khe gạch lúc nãy đã mọc cỏ non, trong nháy mắt bị thổi ngã.

Sở Chiêu Du chạy loạn trong cung, định đi tìm Lục Hoài Thiện mượn người, bất thình lình gặp kẻ thù trong ngõ hẻm – Tiêu Hành ở cửa Tây.

Đây là cái cửa mà lần đầu tiên Sở Chiêu Du chạy ra khỏi hoàng cung đã đi, trở lại chốn cũ, còn gặp Nhiếp chính vương như hổ rình mồi, Sở Chiêu Du chân xoay một cái muốn rời đi.

“Bệ Hạ.”

Tiêu Hành gọi y lại.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện