Sở Chiêu Du mơ thấy một cái lò sưởi lớn, toả ra hơi thở ấm áp quen thuộc, lập tức dựa vào.
Có vài người ngủ một mình thì đàng hoàng, hai người thì làm trời làm đất.
Sở Chiêu Du chính là loại này, nửa thân trên sáp vào Tiêu Hành, thường chen chen hướng ra ngoài, nếu không phải Tiêu Hành to con, đã sớm bị chen rớt xuống long sàng.
Tiêu Hành theo bản năng muốn gỡ Sở Chiêu Du ra, thậm chí muốn đạp y bay xuống đất.
Khi bàn tay khó khăn chạm vào người, ý muốn ban đầu bỗng thay đổi, một tay khóa eo Sở Chiêu Du, như chờ chim sẻ mắc lưới, vụng về ngừng thở, người trong lòng cuối cùng không động đậy nữa.
Một tay có thể ôm trọn.
Nhiếp chính vương giật ngón tay, hô hấp căng thẳng.
Con rối nhỏ trong tay hắn, hô hấp nhẹ nhàng, nơi nào cũng mềm, dù đè lên người hắn cũng không thấy nặng.
Nhưng con rối nhỏ rõ ràng ăn cũng không ít.
Tiêu Hành nghĩ đến hai bữa cơm trưa tối của Sở Chiêu Du, nói là ngàn quân càn quét cũng không quá.
Gầy như vậy, trước đây Thái Hậu không cho y ăn no?
Lòng bàn tay chà dây buộc trong quần áo của Sở Chiêu Du, vẫn là vải mỏng mặc mùa hè, lần trước nghênh đón Tạ Triều Vân hồi triều, long bào của Sở Chiêu Du cũng không chống lạnh.
Nội thị giám năm nay sao lại thế này? Cắt xén đến trên đầu hoàng đế?
Chỉ vài suy nghĩ ngắn ngủi, Nhiếp chính vương đã muốn thay hết đám người ở nội thị giám từ trong ra ngoài.
Hắn rũ mắt nhìn thoáng qua Sở Chiêu Du, từ góc độ này, chỉ có thể thấy lông mi y vừa dài vừa cong, thâm tình mời gọi. Khi y cười, nhìn ai cũng liếc mắt đưa tình, nhắm mắt lại, cũng thỏa mãn giống người bảo vệ trong lòng.
Dù thế nào, Sở Chiêu Du đều khiến người yêu thích.
Tay phải vô thức ôm Sở Chiêu Du, Tiêu Hành bỗng nhiên cả kinh.
Hắn tới gần con rối nhỏ vốn chỉ muốn làm chậm cổ độc tái phái, tay ôm y còn ra cái giống gì?
Nhiếp chính vương kiên định nhắm mắt lại, quên dịch tay trái ra, càng quên mất một canh giờ sau phải đánh thức Sở Chiêu Du dậy phê tấu chương.
Sở Chiêu Du mơ mơ màng màng cảm thấy có ngọc khấu hình tròn cộm y, y không chút do dự duỗi tay sờ soạng cởi bỏ.
Sau đó vừa lòng cọ mặt.
Sở Chiêu Du ngủ sớm, dậy cũng sớm, bên hông như có xích sắt cùm y lại, vừa mở mắt, y đã nhìn thấy vải vóc màu đen.
Sở Chiêu Du đầu óc hồ đồ, hoảng hốt cho rằng mình trở lại ngày đó, y oán giận bẻ cánh tay bên hông.
Tiêu Hành chưa thanh tỉnh, phản xạ có điều kiện khống chế tay Sở Chiêu Du, giống như bắt trộm.
Cổ tay đau xót, Sở Chiêu Du đột nhiên tỉnh táo.
Sao Nhiếp chính vương nằm trên giường của y!
Còn có! Y vừa cởi thứ gì!
Sở Chiêu Du như gặp địch, đai lưng của Nhiếp chính vương phức tạp như bát quái trận, y vừa đụng vào đã cởi được, phải giải thích sao đây!
Y trừng mắt, nhìn Tiêu Hành vừa động mi tâm, hoảng hốt cuốn chăn rơi xuống giường.
Trong chăn bao gồm Nhiếp chính vương.
Tiêu Hành ôm lấy Sở Chiêu Du xoay người trên không, mình lót ở dưới, Sở Chiêu Du đập lên ngực hắn, cứng như đập vào tường.
Long sàng rất rộng, chăn cũng to như che trời, bên trên còn thêu long văn đủ kiểu dáng.
Sở Chiêu Du vội chui ra khỏi chăn, giẫm đạp lên Nhiếp chính vương, y đỏ bừng mặt, kéo quần áo đánh đòn phủ đầu: “Nhiếp chính vương, ngươi muốn làm gì trẫm!”
Sở Chiêu Du cũng không xác định quần áo mình bị lỏng ra có liên quan đến Tiêu Hành không, mà đai lưng Tiêu Hành là do y cởi thật.
Nhưng có thể thừa nhận sao?
Không thể!
Tiêu Hành đẩy chăn đứng lên, hiếm khi quần áo không chỉnh tề, hắn nặng nề nhìn chằm chằm da thịt Sở Chiêu Du lộ ra: “Bổn vương suốt đêm phê tấu chương, muốn thử long sàng, không được à?”
Đương nhiên là được.
Sở Chiêu Du nghĩ, ngươi đừng thử long thể là được.
Việc bé xíu như soán vị y không để ý đâu.
Sở Chiêu Du phẫn uất chỉ mình, sau đó lại chỉ Tiêu Hành: “Vậy đây, còn có đây, chuyện là sao!”
Tiêu Hành thoáng nhìn Sở Chiêu Du, mảng ngực trắng đến hoa mắt, hắn xoay người sang chỗ khác, “Tư thế ngủ của bệ hạ xấu, nếu không phải bổn vương bắt lấy ngươi, ngươi đã sớm lăn xuống đất rồi.”
Long sàng lớn như vậy, là ai cứ chen với bổn vương?
Trong lòng Sở Chiêu Du vỗ tay cho Nhiếp chính vương, không thuận theo không buông tha: “Dây buộc của trẫm cởi rồi, vậy Nhiếp chính vương thì sao, chỗ đó của ngài chính là đai lưng!”
Làm ơn ngài lần sau chưa thay đồ đừng ngủ chung với trẫm! Lần trước Sở Chiêu Du ở chung với Tiểu Hắc nghiến răng nghiến lợi suy nghĩ, rốt cuộc thông minh hơn người mở được đai lưng, dẫn tới y vừa thấy đai lưng này là có cảm giác thành tựu, ngứa tay muốn cởi!
Đương nhiên, thay đồ rồi ngủ chung cũng không được.
Mắt phượng hẹp dài của Nhiếp chính vương nhíu lại, tựa như Sở Chiêu Du hỏi thêm một câu nữa sẽ đánh người: “Bệ hạ ngủ không thay quần áo?”
Hắn chỉ nằm cùng y, ai ngờ con rối nhỏ đột nhiên xông đến, còn cuốn chặt như vậy, nửa đêm hắn không có sức cởi đai lưng, cũng bình thường, chẳng lẽ hắn còn có thể cố ý chơi lưu manh?
Sở Chiêu Du hỏi liền ba câu, thành công đá Nhiếp chính vương lọt hố, y yên lặng thở dài nhẹ nhõm, giấu kỹ quần áo.
Nhiếp chính vương nuốt không trôi cục tức, sáng sớm ai cũng chưa mặc quần áo đàng hoàng, sao chỉ có mỗi bổn vương bị chất vấn là hái hoa tặc, nhưng Sở Chiêu Du đánh đòn phủ đầu, hắn theo không kịp, vênh mặt hất hàm sai khiến: “Lại đây, thay quần áo cho bổn vương.”
Sở Chiêu Du nhìn Nhiếp chính vương, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc, như đang nhìn đồ ngốc.
Không phải sao, ngày thứ hai đai lưng của Tiểu Hắc vẫn không cởi được, trẫm phải hạ mình cởi.
Tối qua Nhiếp chính vương không cởi quần áo, toàn thân trên dưới, chỉ có một chỗ cần động thủ.
Nhiếp chính vương nhanh nhạy, Sở Chiêu Du sợ bị nghi, không dám động thủ, hắn nói “Trẫm không biết”, liên thanh gọi Tiết công công.
“Trẫm đói bụng muốn ăn cơm.” Chỉ có ăn cơm là tích cực nhất.
Một giây trước khi Tiết công công tiến vào, Tiêu Hành đã buộc lại đai lưng.