Trẫm Mang Thai Con Của Nhiếp Chính Vương

Tức xỉu


trước sau

Sở Chiêu Du chậm rãi* ngồi xuống, hai ngón tay nắm nắp ấm trà mở ra liếc mắt nhìn, hoàn hảo, lượng nước còn lại không ít.

*Bản gốc là 迤迤然 nhưng cụm đúng là 施施然

Sau khi ngây người, Tiêu Hành nắm Hổ phù trong tay, châm biếm cười: “Chỉ bằng ngươi?”

Sở Chiêu Du xoa xoa cái trán, giọng điệu của người này thực sự khiến người khác muốn lật bàn.

Y vội vã liếc mắt nhìn chén trà, phải tỉnh táo, gương vỡ khó lành.

“Trẫm tất nhiên là không có bản lĩnh đó.” Sở Chiêu Du nhìn thẳng vào Nhiếp chính vương, “Bằng Hổ phù này, bằng độ quan trọng của người kia trong lòng Nhiếp chính vương!”

Sở Chiêu Du cũng không xác định được Tiêu Hành vong ân phụ nghĩa này sẽ có phản ứng gì, y chỉ đang đánh cược, đánh cược lương tâm của Nhiếp chính vương còn chưa biến mất.

Mặt Tiêu Hành trầm xuống, trước đây hắn tuyệt đối không ngờ tới, con cá lớn mà hắn và Tạ Triều Vân lập kế hoạch để câu lên từ lâu vậy mà lại là Sở Chiêu Du.

Điều này khiến hắn phẫn nộ và thất vọng hơn bất cứ người nào.

Hắn cười lạnh nói: “Bệ hạ không khỏi quá ngây thơ, bản vương lục thân (bố, mẹ, anh, em, vợ, con) không nhận, lẽ nào sẽ thỏa hiệp vì một nữ tử không rõ danh tính?”

Lục thân không nhận là chuyện khi nào?

Sở Chiêu Du: “Vậy sao? Nhiếp chính vương vô lương tâm như thế, ngược lại là trẫm nhìn lầm rồi. Đáng thương nữ tử kia cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi mà phải chăm sóc Nhiếp chính vương, đánh cược mạng sống để cứu ngươi, mãi đến tận khi trẫm tìm thấy, nàng vẫn đang khổ cực tìm người, sợ hắn ở bên ngoài một mình bị bắt nạt…”

“Đủ rồi!”

Tiêu Hành tâm sự ngổn ngang ngồi xuống bàn, ngoại trừ Tạ Triều Vân, không ai biết trong ba ngày kia hắn thế nào, một khi đi lại một mình thì sẽ bị bắt nạt, Sở Chiêu Du dám nói ra câu “bị bắt nạt” này với Nhiếp chính vương quyền khuynh triều chính thì có thể chứng minh rằng y chắc chắn đã biết được chân tướng.

Ân nhân của hắn, lại bị Sở Chiêu Du tìm được trước. Vừa nghĩ tới có thể là Sở Chiêu Du nhìn thấy manh mối ở cửa sau vương phủ ngày hôm đó, Tiêu Hành biết vậy đã chẳng làm.

Tiếp tục phủ nhận sự quan trọng của nữ tử kia với mình trước mặt Sở Chiêu Du cũng không làm được gì, sự nhẹ dạ và yếu điểm của hắn đều bị con rối này nắm bắt được rõ ràng.

Hắn cắn răng nghiến lợi nói: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”

Sở Chiêu Du nỗ lực học theo thần sắc độc ác của Ngụy thái hậu: “Chén trà này, nếu Nhiếp chính vương không uống, vậy hãy để cho người khác thay ngươi uống.”

Tiêu Hành hô hấp gấp gáp, “Bản vương còn tưởng rằng, ngươi sẽ không liên lụy người vô tội.”

Sở Chiêu Du nhìn chằm chằm ánh mắt thất vọng của Nhiếp chính vương, trong lòng nghĩ, trong tình tay ba không có ai là vô tội.

Tuy rằng áp dụng vào tình huống của bọn họ thì không hợp cho lắm, nhưng đạo lý thì vẫn giống nhau, huống hồ hai người đều là trẫm.

Y cây ngay không sợ chết đứng nói: “Nhiếp chính vương ngày ngày uy hiếp trẫm, trẫm chẳng qua là muốn tự vệ thôi. Ngươi uống xong chén trà này, bảo đảm trong vòng một năm sẽ không động thủ với trẫm, một năm sau trẫm sẽ cho ngươi thuốc giải. Chỉ cần được uống thuốc giải đúng lúc, trẫm bảo đảm sẽ không có ảnh hưởng gì đến ngươi..

Một năm sau, cổ độc của Tiêu Hành không phát tác lại, thì sẽ biết rõ trẫm tâm địa bồ tát thế nào.

Tiêu Hành tự giễu nở nụ cười, hắn vẫn luôn tận lực tách Sở Chiêu Du và lão hoàng đế ra để nhìn nhận, chuyện lão hoàng đế hạ cổ độc không muốn giận chó đánh mèo lên người y.

Bây giờ xem ra, Sở Chiêu Du không chỉ có tự mình đưa đao cho lão hoàng đế mà thậm chí thủ đoạn dơ bẩn dùng thuốc khống chế hắn cũng đã chảy xuôi trong huyết mạch.

“Có tin bản vương hiện tại sẽ bóp chết ngươi không?”

Sở Chiêu Du nghiêm túc nói: “Trẫm chết rồi, nàng cũng không sống nổi.”

Tiêu Hành hết sức, có thể nhìn ra được lúc nói những lời này Sở Chiêu Du cực kỳ nghiêm túc bình tĩnh. Hắn như con rắn bị đạp lên 7 tấc một cách ác độc, hắn đúng là sẽ không giết Sở Chiêu Du, bởi vì Sở Chiêu Du chết rồi, không chỉ có ân nhân không sống được, hắn cũng sẽ bị Hợp Tâm Cổ liên lụy chôn cùng Sở Chiêu Du.

Sở Chiêu Du lại nói: “Có câu nói, nhận ơn một giọt, trả ơn một dòng, sao vậy, Nhiếp chính vương nắm quyền lực trong tay mà ân tình của một nữ tử nhỏ bé cũng không báo được sao?”

Y nắm lấy điểm này, nỗ lực kích thích lương tâm Nhiếp chính vương. Y tin tưởng Nhiếp chính vương có lương tâm, Tiểu Hắc ở một góc độ nào đó chính là sự phản ánh một mặt khác của Nhiếp chính vương.

Mau phát hiện ra lương tâm của mình đi không thì đừng trách trẫm không nể mặt mũi, nói cả chuyện các ngươi từng lên giường ra.

Tiêu Hành không nhúc nhích một lúc lâu, không phải hắn đang do dự, chỉ là ngày hôm nay đột nhiên phát hiện ra một Sở Chiêu Du khác, chấn động quá lớn. Quả nhiên con rối vẫn nên chộp vào trong tay giày xéo là tốt nhất.

Hắn nắm chặt tay đến nỗi từng khớp ngón tay vang lên âm thanh rôm rốp, Sở Chiêu Du nghe mà sởn cả tóc gáy.

Y không khỏi sờ sờ cái cổ, đáng sợ ghê.

Tiêu Hành: “Bản vương làm sao tin được lời ngươi nói? Ngươi cho bản vương gặp nàng trước đã.”

Sở Chiêu Du: “Ngươi có chuyện thì hỏi, cho ngươi gặp nàng thì không thể, trẫm không ngu.”

Tiêu Hành: “Làm sao người tìm được nàng?”

Sở Chiêu Du: “Lúc thái hậu tuyên bố Hổ phù hết hiệu lực, phản ứng của Nhiếp chính vương làm trẫm cảm thấy được Hổ phù của ngươi đã mất. Vì vậy trẫm ủy thác Lục Hoài Thiện hỗ trợ tìm. Đúng như dự đoán, Lục Hoài Thiện tìm được nhanh hơn ngươi một bước.”

Chẳng trách Tạ Triều Vân tìm lâu như vậy, không hề có một chút tin tức nào, hóa ra đã sớm bị người khác nhanh chân đến trước, sợ rằng còn xóa đi không ít manh mối.

Tiêu Hành thật sự hận sự thông minh của Sở Chiêu Du, ghê tởm nhất chính là, y thông minh như vậy là bởi vì Hợp Tâm Cổ.

“Ngươi làm thế nào để chứng người mình tìm thấy là đúng?” Con ngươi Tiêu Hành đen sẫm, chính hắn cũng không rõ là ai, Sở Chiêu Du cũng có thể sắp xếp một người lừa hắn.

Sở Chiêu Du nỗ lực suy nghĩ một chút, lấy gì chứng minh, mà không bị không bại lộ, trong đầu y lóe lên ý tưởng: “Nhiếp chính vương chắc cũng phát hiện căn phòng đó sụp nhỉ?”

Tiêu Hành: “Không tính.”

Sở Chiêu Du cười khẽ: “Chuyện căn phòng sụp đập vào Nhiếp chính vương chắc người khác không biết nhỉ? Cô nương nhờ trẫm hỏi ngươi một chút, sau gáy còn đau không?”

Đồng tử Tiêu Hành liệt rung động, đầu óc hắn bỗng căng thẳng, hiện lên một đoạn ký ức vụn vặt, có người đau lòng sờ vào gáy và sau lưng của hắn, xúc cảm dịu dàng tỉ mỉ cứ như được tái hiện trước mắt.

Sau gáy căn bản không nhìn ra sự khác biệt, chỉ có lúc đầu sờ vào thì có hơi đau, Tiêu Hành không để ở trong lòng, xưa nay không nói với ai.

Tiêu Hành mím môi: “Nói cho nàng biết, bản vương không sao.”

Sở Chiêu Du: “Trẫm đã nói cho nàng biết.”

Muốn y đi đưa tin tức để theo dõi à? Không có cửa đâu.

“Nhiếp chính vương, nước trà sẽ nguội.”

Đầu ngón tay Tiêu Hành men theo chén trà, gân xanh trên trán không khống chế được nhô ra, hắn cố gắng đẩy chuyện cũ ra khỏi đầu, nhắm mắt uống một hơi cạn sạch nước trà.

Hơi lạnh của trà xã giao trôi vào trong cổ họng, Tiêu Hành đột nhiên phát hiện, hắn hận nhất không phải là độc, dù sao trong người hắn cũng có Hợp Tâm Cổ, một năm sau tiểu hoàng đế không cho hắn thuốc giải, có lẽ hắn cũng sẽ không sống được ở trên đời quá lâu.

Nhiều một loại độc, ít một loại độc, đối với hắn mà nói, chẳng quan trọng. Có lẽ cả hai phát tác cùng lúc, trực

tiếp lấy mạng hắn là tốt nhất.

Hắn hận bộ dáng hời hợt bắt hắn uống thuốc độc của Sở Chiêu Du!

Sở Chiêu Du nhớ tới chuyện lần trước Nhiếp chính vương ép y uống thuốc, một chiêu đổi trắng thay đen không hề có kẽ hở. Cao thủ uống thuốc trong phim truyền hình, không phải đều là nhìn thấy hắn uống nhưng kỳ thực thì đã đem nước trà đổ vào trong ống tay áo.

Sở Chiêu Du tiến đến bên người Nhiếp chính vương, nhìn đăm đăm, theo dõi hắn, thậm chí đứng chắp tay, ngừng thở, lặng lẽ kiễng chân.

Nhiếp chính vương hầu kết lăn từ trên xuống dưới, nuốt xuống.

Lúc Tiêu Hành mở mắt thì nhìn thấy cảnh tượng Sở Chiêu Du cẩn thận từng li từng tí một giám sát hắn, khuôn mặt cách hắn không quá ba tấc, con ngươi trắng đen rõ ràng, ôn hòa ngoan ngoãn, nếu không phải nhìn thấy bộ dáng hung hăng đến cực điểm của y vừa nãy, hắn thực sự hoài nghi là mình ngã bệnh, Sở Chiêu Du dỗ hắn uống thuốc.

Sở Chiêu Du cố cứng rắn nói: “Nhiếp chính vương có thể há miệng cho trẫm kiểm tra một chút không?”

Tiêu Hành tức giận đến không muốn nói chuyện.

“Nhìn một chút thôi.” Sở Chiêu Du uy hiếp nói, “Không cho xem trẫm không cho ân nhân ngươi ăn cơm.”

Tuy rằng, trẫm không thể tự bỏ đói chính mình.

“Có chừng có mực, Sở Chiêu Du.”

“Được.”

Sở Chiêu Du xác định hắn uống xong, nhất thời cảm thấy thần kỳ, y uy hiếp lung ta lung tung mà Nhiếp chính vương lại thấy sợ?

Trẫm đúng là cái khó ló cái khôn, lợi hại cực kỳ.

Y đưa tay ra: “Hổ phù trả trẫm.”

Nhiếp chính vương: “…”

Rốt cuộc Sở Chiêu Du bị ngu, hay là hắn bị ngu?

Sở Chiêu Du nói năng hùng hồn: “Trẫm chỉ lấy Hổ phù đập ngươi một chút, cho ngươi kiểm chứng, ngươi cho rằng trẫm trả lại ngươi hả? Đem ra, nếu không trẫm…”

Đồ vật đã vào tay Nhiếp chính vương, lây đâu ra đạo lý đòi về.

Bởi vì da mặt Sở Chiêu Du quá dày, Tiêu Hành trong lúc nhất thời nói không nên lời, trực tiếp hôn mê.

Sở Chiêu Du trên người đột nhiên “Đùng” một cái, bị Nhiếp chính vương cực kỳ nặng ngã vào.

Y cố hết sức miễn cưỡng duy trì thân hình, dìu Tiêu Hành đến bên giường, vã cả mồ hôi.

Y vẩy vẩy tay, tức giận khoa tay múa chân trên cổ Nhiếp chính vương một trận.

Dám bóp trẫm, đời này đừng nghĩ đến chuyện tìm người nữa.

Sở Chiêu Du hơi tức giận.

Dựa vào cái gì mà bóp y, cho dù chỉ là giả vờ để hờ trên cổ y không bấm vào nhưng đó cũng là đã ra tay.

Cứ không vừa ý hoàng đế thì cả một hớp trà cũng không chịu uống?

Sở Chiêu Du ý thức được một lần nữa, khoảng cách thâm cừu đại hận giữa nguyên chủ và Tiêu Hành chỉ cần thoáng vượt một bước, sẽ chết không nhắm mắt.

Y không biết ân cứu mạng có thể vượt qua thù hận không, Sở Chiêu Du không muốn đi thử nghiệm, để tránh việc không thể cứu vãn được.

Nhiếp chính vương có bị ngốc thì vẫn chán ghét con hát, dù cho người hát hí khúc là y, cũng không thể thay đổi được.

Cứ thế mà suy ra, nếu Nhiếp chính vương biết người cứu hắn là hoàng đế, có khi chút ân tình mà bây giờ hắn còn kiêng kỵ cũng sẽ mất đi.

Nếu vậy thì y chẳng còn lợi thế gì trong tay cả.

Tưởng tượng và khoảng trống đẹp đẽ nhất là không thể xâm phạm, Tiêu Hành vẫn luôn không biết người kia là ai, vậy nên trong lòng hắn sẽ không tự chủ được gửi gắm vào nàng tất cả phẩm chất và hy vọng tốt đẹp. Người này sẽ vĩnh viễn là ngọc thô chưa mài, không cần báo đáp, thiện lương tuyệt vời, trong lòng Tiêu Hành hổ thẹn, sẽ bất chấp gian nguy.

Giả sử một ngày nào đó, Tiêu Hành phát hiện ra người này là y, phát hiện y cũng sẽ lừa dối người khác, cũng sẽ giở trò mánh khóe, nói chuyện với hắn không hề khách khí chút nào, cái nhìn đẹp đẽ bị phá vỡ, âm mưu toan tính ra đời. Tiêu Hành sẽ suy nghĩ xem hoàng đế cứu hắn có phải là kế hoạch đã hao tâm tốn sức sắp xếp? Vì sao lại che giấu? Hoặc là trực tiếp trở mặt không quen biết, có thù tất báo?

Sở Chiêu Du không nhịn được suy nghĩ, y nhớ tới trước đây đã từng có một Tiểu Hắc, Tiêu Hành nhớ tới một thánh mẫu đã từng đối xử tốt với hắn, như vậy rất tốt, hà tất phải phá bỏ hình tượng tốt đẹp kia để rồi nhận được một sự thật tàn nhẫn?

Lẩn tránh nguy hiểm, tìm kiếm lợi ích là tốt nhất, nước cờ này y đi đúng rồi.

Sở Chiêu Du thầm nói: “Trẫm quá giỏi, vốn không nên học hát hí khúc, nên học đầu tư.”

Nhược điểm của Nhiếp chính vương bây giờ đang ở trong tay y, rất vững chắc.

Đẩy tay phải Tiêu Hành ra, Sở Chiêu Du lấy lại Hổ phù, kết thành một đôi với khối của mình.

Quên mất uống thuốc là sẽ té xỉu một lúc, vậy mà mình còn thề son sắt đảm bảo thuốc sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến Nhiếp chính vương, Sở Chiêu Du hơi ngượng ngùng.

Ngày mai phải giải thích thế nào?

Sở Chiêu Du chưa quên lần trước Nhiếp chính vương mất tích gây nên sóng gió lớn thế nào, một Nhiếp chính vương hôn mê bất tỉnh, Sở Chiêu Du cũng không dám cho người phát hiện, 100 cái miệng cũng không cãi được.

Trước hết cứ ngủ ở đây một đêm đi.

Giấc ngủ này của Tiêu Hành rất dài, Sở Chiêu Du còn tỉnh trước hắn.

Ngày hôm nay phải lâm triều.

Sở Chiêu Du không còn dám mặc kệ hắn, dùng sức véo vào mặt Tiêu Hành: “Tỉnh lại đi, vào triều.”

Tiêu Hành nhíu nhíu mày, bị như thế véo cũng không tỉnh.

Một cái khăn lông ướt che lên mặt, Sở Chiêu Du cố ý gọi người lấy nước lạnh, bị lạnh cóng đến giật mình, ngón tay y cứng nhắc xoa lên mặt Tiêu Hành.

Có lạnh hay không? Tỉnh chưa?

Tiêu Hành mở mắt ra, liền nghe thấy Sở Chiêu Du như địa chủ sai khiến đầy tớ nói, “Vào triều.”

Nhiếp chính vương giận đến mức suýt hôn mê thêm lần nữa.

Trong nháy mắt, Tiêu Hành cảm thấy mình một tay nắm lấy quyền lực lớn, nhưng kẻ được lợi thật ra lại là Sở Chiêu Du.

Hắn nhận lấy khăn lông ướt, ánh mắt lạnh lẽo âm trầm mà nhìn Sở Chiêu Du: “Không phải nói không có hại với thân thể sao?”

Lời chót lưỡi đầu môi cũng lừa hắn?

Sở Chiêu Du phủ nhận: “Là tức đến ngất đi, tối qua không phải là Nhiếp chính vương cực kỳ tức giận hay sao?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện