Nhiếp chính vương vừa mở cử thì thấy Sở Chiêu Du đang nhếch miệng cười, đứng cạnh ngưỡng cửa, khoảng cách của hai người không đến một cánh tay.
Cứ như là biết hắn sẽ mở cửa nên cố ý đứng ở chỗ này hả hê chọc tức người khác.
Sao trên đời này lại có người như thế, tối hôm qua ép hắn uống thuốc độc, ngày hôm nay cũng không sợ chết chạy đến gần?
“Nhiếp chính vương công vụ bề bộn, không muốn gặp trẫm cũng không sao. Trẫm giúp ngươi mang những tấu chương vào rồi sẽ đi.” Sở Chiêu Du khom lưng, di chuyển tấu chương trên đất.
Tấm thảm y tùy ý khoác trên người theo động tác rơi xuống, lộ ra vùng eo lưng vừa nhỏ vừa thẳng bị đai ngọc thắt chặt, như chi lan ngọc thụ* ở bậc thềm ngoài sân.
*芝兰玉树: hoa lan và ngọc bích, chỉ những người vô cùng ưu tú
Sở Chiêu Du ôm lấy tấu chương, như cảm giác được thoáng nhìn về phía sau, quả nhiên nhìn thấy hai tên võ tướng đang xem trò vui.
Có cái gì hay mà xem, xem vua của một nước xin Nhiếp chính vương giúp làm bài tập à?
Khóe miệng Sở Chiêu Du nhếch lên: “Tiền đại nhân đến rất đúng lúc, giúp trẫm thu tiền, quy tắc cũ mỗi người một lạng. Tiền đại nhân võ công giỏi, mấy người trên nóc nhà, trên cây, cũng đừng để lọt. Tạ tướng quân mới nghe lần đầu, thu hắn một trăm lạng đi.”
Trên nóc nhà, trên cây: “…”
Tạ Triều Vân: “…” Dựa vào cái gì?
Sở Chiêu Du nói xong tự đi vào thư phòng, để tấu chương lên trên bàn.
Trên bàn có một quyển sách, vừa nãy Nhiếp chính vương vừa uống trà nóng vừa xem sách giải trí, cho trẫm đợi ở bên ngoài đúng không?
May mà y biết xướng hí khúc.
Ánh mắt Tạ Triều Vân lên án nhìn Nhiếp chính vương, ngươi ở đây mà không biết quản lý y à?
Tiêu Hành đau đầu: “Tiền tài là vật ngoài thân.”
Tiền Thế Thành lặng lẽ kéo Tạ tướng quân, dùng ngữ khí của người từng trải nói: “Đừng nóng vội, đến kho bạc của phủ lấy là được, lần trước chúng ta cũng làm thế. Nghe một tuồng kịch miễn phí, có lời rồi.”
Tiểu hoàng đế hát hí khúc có êm tai không?
Sợ rằng ngoại trừ Nhiếp chính vương, người nào ở đây cũng từ đáy lòng bội phục sự chuyên nghiệp của tiểu hoàng đế, nói là âm thanh của thần tiên cũng không ngoa.
Tên quê mùa, thô kệch như Tiền Thế Thành cũng thầm thưởng thức trong lòng, nhưng đáng tiếc người ta là hoàng đế, giá tiền cực kì đắt, hơn nữa cũng không ai dám mời.
Càng tiếc nuối hơn là Nhiếp chính vương không thích nghe diễn.
Hình như cũng không đúng, hai lần nghe tiểu hoàng đế hát hí khúc, đều là bởi vì Nhiếp Chính Vương, lần đầu tiên là Nhiếp chính vương bắt bọn họ đi nghe, lần thứ hai là tiểu hoàng đế hát cho Nhiếp chính vương nghe.
Tiền Thế Thành có linh cảm là cứ theo sát Nhiếp chính vương thì sau này còn có cơ hội.
Tiêu Hành vừa nhìn thấy hai người kia thì cũng biết thừa họ đến xem trò vui, hắn đi tới cửa viện, nói với Tiền Thế Thành: “Nói.”
Tiền Thế Thành bị ép đứng giữa gió Bắc, thê lương báo cáo nhiệm vụ chủ nhân giao cho.
“Đại quân đã chuẩn bị kỹ càng, bất cứ lúc nào cũng có thể khởi hành.”
“Ừm.” Tiêu Hành gật đầu, liếc mắt nhìn Tạ Triều Vân.
Tạ Triều Vân hiểu ý, “Ta đến đây nói với ngươi một tiếng, đợi lát nữa đên địa lao dẫn Chương Hồi Cát ra, buổi chiều đi.”
Tiêu Hành nhàn nhạt gật đầu: “Chú ý an toàn, là đánh hay là hòa, tất cả cho các ngươi toàn quyền quyết định.”
“Rõ!”
Đại Sở và Nguyệt Xích đàm phán, Tạ Triều Vân mang theo Chương Hồi Cát xuống phía nam trao đổi, đón về những người dân Đại Sở bị hoàng thất Nguyệt Xích bắt ở biên giới để làm nô lệ.
Chương Hồi Cát chỉ còn lại nửa cái mạng chó, nửa đời sau chỉ có thể nằm ở trên giường như bị trúng gió, không tạo ra được sóng gió gì, có thể đổi bách tính Đại Sở về cũng là đáng giá.
Tiêu Hành: “Đi đi.”
Tạ Triều Vân cùng Tiền Thế Thành mới vừa đến đã bị đuổi đi rồi,còn chưa cả ngồi xuống ghế.
Tiền Thế Thành không sợ chết nói: “Tiền nghe diễn kia, vương gia giúp thu nhé.”
Sau đó lập tức dùng khinh công chạy mất cùng với Tạ Triều Vân.
Anh em tốt Tạ Triều Vân đập vai Tiền Thế Thành, “Ngươi nói xem mấy tên văn võ bá quan kia có phải ăn hại không, một lần lâm triều mà có thể dâng lên nhiều tấu chương như vậy.”
Tiền Thế Thành đàng hoàng nói: “Không thể nói như vậy.”
Thành viên nòng cốt chủ nhân đào tạo đấy, không thể kém được.
“Ta cũng nghĩ như vậy. Làm gì mà đến mức không có Nhiếp chính vương thì triều đình lập tức duy trì không nổi nữa được. Sợ là có người nào đó cố ý bảo các đại thần giả ngu thì có.”
Sở Chiêu Du đặt tấu chương xuống xong định chuồn, đồ y đã đem đến, chỉ cần y chuồn thật nhanh thì Nhiếp chính vương sẽ không có cơ hội từ chối.
Tiêu Hành ngăn cản Sở Chiêu Du đang lén lén lút lút trốn ở cửa thư phòng, “Cầm tấu chương đi đi.”
Sở Chiêu Du trừng mắt: “Các đại thần đưa tấu chương cho ngươi, liên quan gì đến trẫm?”
Trẫm không phê tấu chương, trẫm chỉ là nhân viên bốc vác.
Khóe miệng Tiêu Hành giật một cái, trước khi chết, lão hoàng đế đã nhọc lòng sắp xếp đâu vào đấy, nghe thấy câu nói này của Sở Chiêu Du có khi tức điên mà bật dậy từ dưới quan tài luôn.
Tiêu Hành trông như tùy ý lật qua lật lại tấu chương trên bàn, quả nhiên chỉ cần nội dung viết phức tạp một chút, câu chuyện không có đầu đuôi thì vật nhỏ sẽ cẩn thận không dám ra quyết định.
Một sách lược của người làm vua có thể ảnh hưởng đến biết bao nhiêu bách tính, cẩn thận là chuyện tốt.
“Gió lớn, đóng cửa.” Tiêu Hành nói.
“Ồ.” Sở Chiêu Du ngoan ngoãn chạy đi đóng cửa, tiện thể nhốt bản thân ngoài cửa luôn.
Đi đây! Tối đến lấy tấu chương.
Cửa gỗ kẹt kẹt kêu, Tiêu Hành mặt mày âm u kéo Sở Chiêu Du vào.
“Này, giang sơn trước mắt là của họ Sở, bệ hạ phải học cách tự mình phê tấu chương.”
Tiêu Hành xách Sở Chiêu Du lên trên ghế, cầm lấy một cây bút lông sói nhỏ, chấm vào mực đỏ hai lần, nhét vào tay y.
“Mở quyển thứ nhất ra, đọc.”
Sở Chiêu Du không trâu bắt chó đi cày, nhỏ giọng nói: “Dựa theo luật pháp mới thu thuế, quận Thừa năm nay tổng thu thuế…”
Sở Chiêu Du có chút hoảng hốt, không ngờ mình lại ở trong thư phòng Nhiếp chính vương, ngồi ở chỗ hắn ngồi phê tấu chương, Nhiếp chính vương còn đang đứng.
Tiêu Hành kiên trì giải thích: “Bản vương năm ngoái ra lệnh thực thi luật thuế mới ở quận Thừa, giảm bớt phần của nông hộ, khuyến khích lao động thủ công, khai hoang, nếu có thể thì sẽ mở rộng ra toàn bộ đại Sở trong tương lai…”
Sở Chiêu Du đọc một quyển, Tiêu Hành giải thích cho y một quyển, phần lớn là chính sách mới hắn đưa ra, đều cần thời gian dài, không thể bỏ dở giữa chừng.
Sở Chiêu Du vừa nghe vừa viết những lời chỉ đạo tiếp theo của Nhiếp chính vương vào mặt sau của tấu chương.
Y viết viết, không vui cho lắm, tại sao Nhiếp chính vương lại cứ như muốn giao hết những việc này cho y.
Y để bút xuống, ám chỉ nói: “Trẫm không nhớ được, Đại Sở vẫn phải dựa vào Nhiếp chính vương.”
Tiêu Hành nhẹ nhàng bình tĩnh uống trà, “Không phải bệ hạ nói muốn bản vương cho chút thể diện sao, dì ngươi sắp tới, nếu thấy ngươi vẫn là giống y như mười năm trước, vẫn chẳng biết làm cái gì thì có khiến nàng tức quá mà về Lương Châu không?”
“Tối hôm qua hạ độc bản vương đã nói thế nào? Muốn bản vương cho ngươi thời gian một năm, bản vương cho ngươi.”
Sở Chiêu Du oan uổng đặt bút xuống, không phải ý đó.
Không phải cho ngươi nghỉ hè một năm! Mà là cho trẫm thoải mái thư giãn một năm, một năm sau tự nhiên sẽ hiểu trẫm dụng tâm lương khổ* thế nào!
*良苦用心: dùng rất nhiều tâm tư, trí lực để suy đi tính lại
Y cố tỏ vẻ đáng thương: “Trẫm không nhớ nổi, trẫm xin lỗi bách tính trong thiên hạ, trẫm có tội.”
Tiêu Hành là một thầy giáo tốt, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, kiến thức không khó nhớ, Sở Chiêu Du vừa thông minh vừa có trí nhớ tốt, trước đây cũng hay xem sách sử, tin tức, làm sao mà có chuyện không nhớ nổi.
Làm hoàng đế không có kỳ nghỉ hè, sao Nhiếp chính vương cũng chạy luôn rồi.
Sở Chiêu Du hoài nghi Tiêu Hành cố ý, nghĩ là y muốn tranh quyền nên cố ý đem công việc đổ hết cho y, khiến y biết khó mà lui.
Tin đồn soán vị còn ở ngay bên tai đây.
Y cầm lên quyển tấu chương cuối cùng trên bàn, mở ra nhìn, chưa thấy bao giờ.
Lương châu Triệu Thành viết cho Nhiếp chính vương, xin được vào kinh.
Nhìn lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên) thời gian phía dưới, tấu chương đã đến chừng mấy ngày.
Sở Chiêu Du trực tiếp hỏi: “Ngươi không chịu cho hắn vào kinh?”
Triệu phu nhân một mình vào kinh thật ra là chuyện rất nguy hiểm, không cẩn thận thì sẽ bị giam lỏng ở kinh thành cùng tiểu hoàng đế.
Tiêu Hành: “Lương Châu chính là vùng trọng yếu của nhà binh, giam chân nhiều mặt tây bắc, tây nam, năm trước bản vương cũng không cho hắn rời đi.”
Sao lại là năm trước, lẽ nào năm nay còn có việc gì lớn?
Mặt trời ngả về tây, bụng Sở Chiêu Du kêu một tiếng, nhắc nhở y mau đi ăn bữa thứ ba trong ngày hôm nay.
Lần này Nhiếp chính vương không thể nào bắt y học tiếp chứ nhỉ.
Sở Chiêu Du đứng lên khỏi ghế, bị Tiêu Hành gọi đến trước một giá sách trên kệ.
“Không nhớ được là do không hiểu sâu.” Nhiếp chính vương lấy từ trên giá sách ra vài quyển sách dày cộp đưa cho Sở Chiêu Du, “Việc ngươi phải làm chỉ có ngừng chiến tranh, chăm lo văn hoá giáo dục, trị quốc an dân.”
Rất nhanh, trong lồng ngực Sở Chiêu Du đã có “Trị Quốc Chính Yêu”, “Quân thư trị Yêu”, “Thánh Tổ Huấn”, “Tư Trị Thông Giám”*…
*《治国政要》、《群书治要》、《圣祖训》、《资治通鉴》:Một loạt các bộ sách về phương pháp quản lý đất nước.
Một bộ phải đến mười mấy quyển, chất lên thành đống, nặng hơn cả thùng đựng nước.
Vẻ mặt Sở Chiêu Du đau khổ: “Nhiếp chính vương, eo trẫm hơi đau.”
Nhiếp chính vương nghe vậy cũng không cất một quyển sách nào lại, mà luồn tay xuống đáy chồng sách bê hộ y.
“Đau eo?” Ánh mắt Nhiếp chính vương như đang nhìn cái túi nhỏ tức giận nhõng nhẽo. Đam Mỹ Hài
“Quá nặng, trẫm đau lưng.” Sở Chiêu Du giơ tay ra đằng sau, mau mang sách ra xa một chút.
Tiêu Hành giao sách cho thân vệ ngoài cửa, “Mang về điện Phúc Ninh, xem xong trong vòng hai tháng.”
“Hai tháng?” Sở Chiêu Du đột nhiên cảm thấy đời này hát hí khúc không hề sai lầm.
Hiếm thấy ngày hôm nay Sở Chiêu Du không