Trẫm Mang Thai Con Của Nhiếp Chính Vương

Đọc sách


trước sau

Nhiếp chính vương vừa mở cử thì thấy Sở Chiêu Du đang nhếch miệng cười, đứng cạnh ngưỡng cửa, khoảng cách của hai người không đến một cánh tay.

Cứ như là biết hắn sẽ mở cửa nên cố ý đứng ở chỗ này hả hê chọc tức người khác.

Sao trên đời này lại có người như thế, tối hôm qua ép hắn uống thuốc độc, ngày hôm nay cũng không sợ chết chạy đến gần?

“Nhiếp chính vương công vụ bề bộn, không muốn gặp trẫm cũng không sao. Trẫm giúp ngươi mang những tấu chương vào rồi sẽ đi.” Sở Chiêu Du khom lưng, di chuyển tấu chương trên đất.

Tấm thảm y tùy ý khoác trên người theo động tác rơi xuống, lộ ra vùng eo lưng vừa nhỏ vừa thẳng bị đai ngọc thắt chặt, như chi lan ngọc thụ* ở bậc thềm ngoài sân.

*芝兰玉树: hoa lan và ngọc bích, chỉ những người vô cùng ưu tú

Sở Chiêu Du ôm lấy tấu chương, như cảm giác được thoáng nhìn về phía sau, quả nhiên nhìn thấy hai tên võ tướng đang xem trò vui.

Có cái gì hay mà xem, xem vua của một nước xin Nhiếp chính vương giúp làm bài tập à?

Khóe miệng Sở Chiêu Du nhếch lên: “Tiền đại nhân đến rất đúng lúc, giúp trẫm thu tiền, quy tắc cũ mỗi người một lạng. Tiền đại nhân võ công giỏi, mấy người trên nóc nhà, trên cây, cũng đừng để lọt. Tạ tướng quân mới nghe lần đầu, thu hắn một trăm lạng đi.”

Trên nóc nhà, trên cây: “…”

Tạ Triều Vân: “…” Dựa vào cái gì?

Sở Chiêu Du nói xong tự đi vào thư phòng, để tấu chương lên trên bàn.

Trên bàn có một quyển sách, vừa nãy Nhiếp chính vương vừa uống trà nóng vừa xem sách giải trí, cho trẫm đợi ở bên ngoài đúng không?

May mà y biết xướng hí khúc.

Ánh mắt Tạ Triều Vân lên án nhìn Nhiếp chính vương, ngươi ở đây mà không biết quản lý y à?

Tiêu Hành đau đầu: “Tiền tài là vật ngoài thân.”

Tiền Thế Thành lặng lẽ kéo Tạ tướng quân, dùng ngữ khí của người từng trải nói: “Đừng nóng vội, đến kho bạc của phủ lấy là được, lần trước chúng ta cũng làm thế. Nghe một tuồng kịch miễn phí, có lời rồi.”

Tiểu hoàng đế hát hí khúc có êm tai không?

Sợ rằng ngoại trừ Nhiếp chính vương, người nào ở đây cũng từ đáy lòng bội phục sự chuyên nghiệp của tiểu hoàng đế, nói là âm thanh của thần tiên cũng không ngoa.

Tên quê mùa, thô kệch như Tiền Thế Thành cũng thầm thưởng thức trong lòng, nhưng đáng tiếc người ta là hoàng đế, giá tiền cực kì đắt, hơn nữa cũng không ai dám mời.

Càng tiếc nuối hơn là Nhiếp chính vương không thích nghe diễn.

Hình như cũng không đúng, hai lần nghe tiểu hoàng đế hát hí khúc, đều là bởi vì Nhiếp Chính Vương, lần đầu tiên là Nhiếp chính vương bắt bọn họ đi nghe, lần thứ hai là tiểu hoàng đế hát cho Nhiếp chính vương nghe.

Tiền Thế Thành có linh cảm là cứ theo sát Nhiếp chính vương thì sau này còn có cơ hội.

Tiêu Hành vừa nhìn thấy hai người kia thì cũng biết thừa họ đến xem trò vui, hắn đi tới cửa viện, nói với Tiền Thế Thành: “Nói.”

Tiền Thế Thành bị ép đứng giữa gió Bắc, thê lương báo cáo nhiệm vụ chủ nhân giao cho.

“Đại quân đã chuẩn bị kỹ càng, bất cứ lúc nào cũng có thể khởi hành.”

“Ừm.” Tiêu Hành gật đầu, liếc mắt nhìn Tạ Triều Vân.

Tạ Triều Vân hiểu ý, “Ta đến đây nói với ngươi một tiếng, đợi lát nữa đên địa lao dẫn Chương Hồi Cát ra, buổi chiều đi.”

Tiêu Hành nhàn nhạt gật đầu: “Chú ý an toàn, là đánh hay là hòa, tất cả cho các ngươi toàn quyền quyết định.”

“Rõ!”

Đại Sở và Nguyệt Xích đàm phán, Tạ Triều Vân mang theo Chương Hồi Cát xuống phía nam trao đổi, đón về những người dân Đại Sở bị hoàng thất Nguyệt Xích bắt ở biên giới để làm nô lệ.

Chương Hồi Cát chỉ còn lại nửa cái mạng chó, nửa đời sau chỉ có thể nằm ở trên giường như bị trúng gió, không tạo ra được sóng gió gì, có thể đổi bách tính Đại Sở về cũng là đáng giá.

Tiêu Hành: “Đi đi.”

Tạ Triều Vân cùng Tiền Thế Thành mới vừa đến đã bị đuổi đi rồi,còn chưa cả ngồi xuống ghế.

Tiền Thế Thành không sợ chết nói: “Tiền nghe diễn kia, vương gia giúp thu nhé.”

Sau đó lập tức dùng khinh công chạy mất cùng với Tạ Triều Vân.

Anh em tốt Tạ Triều Vân đập vai Tiền Thế Thành, “Ngươi nói xem mấy tên văn võ bá quan kia có phải ăn hại không, một lần lâm triều mà có thể dâng lên nhiều tấu chương như vậy.”

Tiền Thế Thành đàng hoàng nói: “Không thể nói như vậy.”

Thành viên nòng cốt chủ nhân đào tạo đấy, không thể kém được.

“Ta cũng nghĩ như vậy. Làm gì mà đến mức không có Nhiếp chính vương thì triều đình lập tức duy trì không nổi nữa được. Sợ là có người nào đó cố ý bảo các đại thần giả ngu thì có.”

Sở Chiêu Du đặt tấu chương xuống xong định chuồn, đồ y đã đem đến, chỉ cần y chuồn thật nhanh thì Nhiếp chính vương sẽ không có cơ hội từ chối.

Tiêu Hành ngăn cản Sở Chiêu Du đang lén lén lút lút trốn ở cửa thư phòng, “Cầm tấu chương đi đi.”

Sở Chiêu Du trừng mắt: “Các đại thần đưa tấu chương cho ngươi, liên quan gì đến trẫm?”

Trẫm không phê tấu chương, trẫm chỉ là nhân viên bốc vác.

Khóe miệng Tiêu Hành giật một cái, trước khi chết, lão hoàng đế đã nhọc lòng sắp xếp đâu vào đấy, nghe thấy câu nói này của Sở Chiêu Du có khi tức điên mà bật dậy từ dưới quan tài luôn.

Tiêu Hành trông như tùy ý lật qua lật lại tấu chương trên bàn, quả nhiên chỉ cần nội dung viết phức tạp một chút,  câu chuyện không có đầu đuôi thì vật nhỏ sẽ cẩn thận không dám ra quyết định.

Một sách lược của người làm vua có thể ảnh hưởng đến biết bao nhiêu bách tính, cẩn thận là chuyện tốt.

“Gió lớn, đóng cửa.” Tiêu Hành nói.

“Ồ.” Sở Chiêu Du ngoan ngoãn chạy đi đóng cửa, tiện thể nhốt bản thân ngoài cửa luôn.

Đi đây! Tối đến lấy tấu chương.

Cửa gỗ kẹt kẹt kêu, Tiêu Hành mặt mày âm u kéo Sở Chiêu Du vào.

“Này, giang sơn trước mắt là của họ Sở, bệ hạ phải học cách tự mình phê tấu chương.”

Tiêu Hành xách Sở Chiêu Du lên trên ghế, cầm lấy một cây bút lông sói nhỏ, chấm vào mực đỏ hai lần, nhét vào tay y.

“Mở quyển thứ nhất ra, đọc.”

Sở Chiêu Du không trâu bắt chó đi cày, nhỏ giọng nói: “Dựa theo luật pháp mới thu thuế, quận Thừa năm nay tổng thu thuế…”

Sở Chiêu Du có chút hoảng hốt, không ngờ mình lại ở trong thư phòng Nhiếp chính vương, ngồi ở chỗ hắn ngồi phê tấu chương, Nhiếp chính vương còn đang đứng.

Tiêu Hành kiên trì giải thích: “Bản vương năm ngoái ra lệnh thực thi  luật thuế mới ở quận Thừa, giảm bớt phần của nông hộ, khuyến khích lao động thủ công, khai hoang, nếu có thể thì sẽ mở rộng ra toàn bộ đại Sở trong tương lai…”

Sở Chiêu Du đọc một quyển, Tiêu Hành giải thích cho y một quyển, phần lớn là chính sách mới hắn đưa ra, đều cần thời gian dài, không thể bỏ dở giữa chừng.

Sở Chiêu Du vừa nghe vừa viết những lời chỉ đạo tiếp theo của Nhiếp chính vương vào mặt sau của tấu chương.

Y viết viết, không vui cho lắm, tại sao Nhiếp chính vương lại cứ như muốn giao hết những việc này cho y.

Y để bút xuống, ám chỉ nói: “Trẫm không nhớ được, Đại Sở vẫn phải dựa vào Nhiếp chính vương.”

Tiêu Hành nhẹ nhàng bình tĩnh uống trà, “Không phải bệ hạ nói muốn bản vương cho chút thể diện sao, dì ngươi sắp tới, nếu thấy ngươi vẫn là giống y như mười năm trước, vẫn chẳng biết làm cái gì thì có khiến nàng tức quá mà về Lương Châu không?”

“Tối hôm qua hạ độc bản vương đã nói thế nào? Muốn bản vương cho ngươi thời gian một năm, bản vương cho ngươi.”

Sở Chiêu Du oan uổng đặt bút xuống, không phải ý đó.

Không phải cho ngươi nghỉ hè một năm! Mà là cho trẫm thoải mái thư giãn một năm, một năm sau tự nhiên sẽ hiểu trẫm dụng tâm lương khổ* thế nào!

*良苦用心: dùng rất nhiều tâm tư, trí lực để suy đi tính lại

Y cố tỏ vẻ đáng thương: “Trẫm không nhớ nổi, trẫm xin lỗi bách tính trong thiên hạ, trẫm có tội.”

Tiêu Hành là một thầy giáo tốt, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, kiến thức không khó nhớ, Sở Chiêu Du vừa thông minh vừa có trí nhớ tốt, trước đây cũng hay xem sách sử, tin tức, làm sao mà có chuyện không nhớ nổi.

Làm hoàng đế không có kỳ nghỉ hè, sao Nhiếp chính vương cũng chạy luôn rồi.

Sở Chiêu Du hoài nghi Tiêu Hành cố ý, nghĩ là y muốn tranh quyền nên cố ý đem công việc đổ hết cho y, khiến y biết khó mà lui.

Tin đồn soán vị còn ở ngay bên tai đây.

Y cầm lên quyển tấu chương cuối cùng trên bàn, mở ra nhìn, chưa thấy bao giờ.

Lương châu Triệu Thành viết cho Nhiếp chính vương, xin được vào kinh.

Nhìn lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên) thời gian phía dưới, tấu chương đã đến chừng mấy ngày.

Sở Chiêu Du trực tiếp hỏi: “Ngươi không chịu cho hắn vào kinh?”

Triệu phu nhân một mình vào kinh thật ra là chuyện rất nguy hiểm, không cẩn thận thì sẽ bị giam lỏng ở kinh thành cùng tiểu hoàng đế.

Tiêu Hành: “Lương Châu chính là vùng trọng yếu của nhà binh, giam chân nhiều mặt tây bắc, tây nam, năm trước bản vương cũng không cho hắn rời đi.”

Sao lại là năm trước, lẽ nào năm nay còn có việc gì lớn?

Mặt trời ngả về tây, bụng Sở Chiêu Du kêu một tiếng, nhắc nhở y mau đi ăn bữa thứ ba trong ngày hôm nay.

Lần này Nhiếp chính vương không thể nào bắt y học tiếp chứ nhỉ.

Sở Chiêu Du đứng lên khỏi ghế, bị Tiêu Hành gọi đến trước một giá sách trên kệ.

“Không nhớ được là do không hiểu sâu.” Nhiếp chính vương lấy từ trên giá sách ra vài quyển sách dày cộp đưa cho Sở Chiêu Du, “Việc ngươi phải làm chỉ có ngừng chiến tranh, chăm lo văn hoá giáo dục, trị quốc an dân.”

Rất nhanh, trong lồng ngực Sở Chiêu Du đã có “Trị Quốc Chính Yêu”, “Quân thư trị Yêu”, “Thánh Tổ Huấn”, “Tư Trị Thông Giám”*…

*《治国政要》、《群书治要》、《圣祖训》、《资治通鉴》:Một loạt các bộ sách về phương pháp quản lý đất nước.

Một bộ phải đến mười mấy quyển, chất lên thành đống, nặng hơn cả thùng đựng nước.

Vẻ mặt Sở Chiêu Du đau khổ: “Nhiếp chính vương, eo trẫm hơi đau.”

Nhiếp chính vương nghe vậy cũng không cất một quyển sách nào lại, mà luồn tay xuống đáy chồng sách bê hộ y.

“Đau eo?” Ánh mắt Nhiếp chính vương như đang nhìn cái túi nhỏ tức giận nhõng nhẽo. Đam Mỹ Hài

“Quá nặng, trẫm đau lưng.” Sở Chiêu Du giơ tay ra đằng sau, mau mang sách ra xa một chút.

Tiêu Hành giao sách cho thân vệ ngoài cửa, “Mang về điện Phúc Ninh, xem xong trong vòng hai tháng.”

“Hai tháng?” Sở Chiêu Du đột nhiên cảm thấy đời này hát hí khúc không hề sai lầm.

Hiếm thấy ngày hôm nay Sở Chiêu Du không

hề xích mích với Tiêu Hành, ngoại trừ lúc hát hí khúc ép hắn mở cửa.

Tiêu Hành cũng kiên nhẫn hơn nhiều, nhìn sắc mặt khổ não của Sở Chiêu Du, tâm tình sung sướng: “Ừm.”

Bản vương biết thừa lúc trước vật nhỏ này quá rảnh rỗi, ở không chẳng có chuyện gì làm, chuyên môn tìm hắn gây sự.

Nếu mỗi ngày vật nhỏ mở mắt đều nhìn thấy một đống tấu chương như bản vương, đảm bảo sẽ ủ rũ nôn nóng ăn nói khép nép cầu xin hắn.

Ngoại trừ mục đích ban đầu, Tiêu Hành bỗng nhiên có một thu hoạch khác.

Hắn biết cách trừng trị sự hung hăng càn quấy của Sở Chiêu Du.

“Bệ hạ năm nay mới mười chín, chính là tuổi đọc sách.”

Sở Chiêu Du nhìn Nhiếp chính vương mở mắt nói mò, nếu là ở hiện đại thì trẫm còn đang học đại học, ở cổ đại…”Rõ ràng là trẫm đến tuổi thành gia lập nghiệp!”

Câu nói này không biết đã đụng phải vẩy ngược gì của Nhiếp chính vương, sắc mặt hắn trầm xuống: “Bệ hạ đọc sách cho đàng hoàng, những thứ khác đừng hòng mơ tới.”

Sở Chiêu Du không khỏi nhớ tới những gì Thái hậu đã nói, y không hiểu những chuyện lúc trước lắm, nhưng Thái hậu đã đấu với Nhiếp chính vương nhiều năm như vậy, biết được nhược điểm của nhau cũng là chuyện bình thường.

Vậy nên… Nhiếp chính vương thật sự không sinh được con?

Bởi vì bản thân hắn không sinh được nên cũng không muốn lấy vợ, nên cũng không muốn trẫm thành gia lập thất?

Loại tâm lý “Ta không có, ngươi cũng không có thể có” này Sở Chiêu Du có thể hiểu được.

Huống hồ đối phương là Nhiếp chính vương, đã cần cù tận tụy cống hiến cho Đại Sở, nếu như trải qua những ngày bình thường không thoải mái bằng hoàng đế bù nhìn trái ôm phải ấp thì tâm lý Nhiếp chính vương chắc chắn sẽ không thoải mái, phải gây phiền phức cho người khác.

Sở Chiêu Du nghĩ thầm, may mà trước mắt y không có hứng thú với  việc cưới vợ.

Gãi đúng chỗ ngứa.

Cơm tối Sở Chiêu Du ăn ở phủ Nhiếp chính vương, cũng là một trải nghiệm mới mẻ.

Trên bàn có thịt cua viên, bánh hoa sen,… đúng là những món lúc sáng sớm hạ triều y la hét đòi ăn.

Sở Chiêu Du làm hoàng đế cá mắm ở Đại Sở một tháng, đột nhiên bị Tiêu Hành bắt ở lại đọc tấu chương cả một buổi trưa, đói bụng nhanh hơn cả lúc bình thường.

Y ăn vừa nhanh vừa tao nhã, không nhìn ra được sự tỉ mỉ của những món ăn này, chỉ cảm thấy đầu bếp phủ Nhiếp chính vương cực kỳ hợp ý y.

Tiêu Hành bưng bát đũa, không nói gì nhìn Sở Chiêu Du.

Một câu “Đại Sở không thiếu khẩu phần lương thực cho bệ hạ, chỉ cần không phô trương quá, muốn ăn cái gì thì cứ việc bảo ngự thiện phòng làm, ăn cơm chiên gì gì đó là xem thường quốc khố à?” cứ trồi lên đầu môi vài lần rồi lại nuốt về trong bụng.

Là bản vương lo xa rồi.



Phủ Nhiếp chính vương cách hoàng cung không xa, ra khỏi cửa, đi qua một đoạn phố dài, là đến một cánh cửa khác, thậm chí có người so sánh phủ Nhiếp chính vương với thực quyền của hoàng cung.

Tiêu Hành mặt lạnh đưa Sở Chiêu Du đến cửa cung, “Sáng sớm ngày mai, Triệu phu nhân sẽ đến kinh thành, bệ hạ muốn đến cửa thành nghênh tiếp không?”

Ánh mắt Sở Chiêu Du sáng lên: “Muốn.”

Dì mạo hiểm đến kinh thành giúp y, sao có thể không nghênh tiếp, chỉ là hơi lo lắng, sợ phô trương quá mức, trái lại khiến cho dượng đang nắm binh quyền trong tay gặp bất lợi.

Nếu Nhiếp Chính Vương lên tiếng, vậy thì có thể.

Quả nhiên, Nhiếp chính vương là người giữ chữ tín, bảo cho trẫm thể diện thì cũng không…giở trò bịp bợm gì cả.

Sáng sớm hôm sau, Sở Chiêu Du bọc một bộ áo choàng màu đỏ, tận lực thể hiện ra sự vui mừng hân hoan của một tiểu bối, như về thăm người thân vào ngày Tết.

Y ra khỏi cửa thành, lại phát hiện Nhiếp chính vương cũng có mặt.

Tiêu Hành vẫn mặc một bộ quần áo đen, cưỡi tuấn mã uy phong lẫm lẫm, hắn nhìn xuống từ trên cao, tiểu hoàng đế bễ nghễ đi ra từ trong xe ngựa.

Lúc Sở Chiêu Du đi ra có hơi kinh ngạc, cửa thành có giới nghiêm, người bình thường ra vào thành nhất định phải đi đi ba cửa khác. Trên khoảng đất trống ngoài thành có binh lính sẵn sàng chờ lệnh, là kỵ binh dũng mãnh thiện chiến, giữa gió Bắc ào ào, trên tay từng người đều cầm dây cương, đứng dưới ngựa, trên mặt mang theo vẻ nghiêm túc.

Đón tiếp thế này cũng to ghê quá?

Lúc Tạ Triều Vân hồi kinh, Nhiếp chính vương cũng chỉ dẫn theo vài người ra khỏi thành vài dặm đón tiếp thôi.

Sở Chiêu Du đã sớm phái người báo cho dì phải đi cửa thành nào rồi, không lâu sau, mười mấy chiếc xe ngựa từ xa đến gần, trên xe có khá nhiều hàng hóa, tốc độ không nhanh, từ xa nhìn thấy một khoảng bụi mù.

Sở Chiêu Du hơi sốt sắng kích động, vừa có chút mong mỏi được gặp gỡ người thân duy nhất, lại sợ lúc đó bị dì nhận ra là hàng nhái.

Y không khỏi liếc mắt nhìn Nhiếp Chính Vương.

Tiêu Hành cũng không nhìn ra thì chắc dì cũng không đâu nhỉ?

Tiêu Hành híp mắt một cái, thị lực hắn tốt, đã có thể nhìn thấy thân hình Triệu phu nhân lấp ló trong xe, cũng đang vội vàng nhìn về phía này.

Đây chính là dì của Sở Chiêu Du?

Mặt mày đúng là giống nhau đến mấy phần. Sở Chiêu Du lớn lên trông chẳng hề giống tiên hoàng, tướng mạo giống mẹ, Tiêu Hành cũng chưa từng gặp mẹ đẻ y, giờ khắc này thấy Địch Yến, ngược lại là có thể tưởng tượng ra vài phần.

Trước khi mất tích tính cách Sở Chiêu Du cũng giống mẹ, sau khi mất tích thì ngược lại là càng giống như dì.

Tiêu Hành dắt dắt dây cương, hơn ngàn sĩ binh trên khoảng đất trống như là nhận được một loại tín hiệu nào đó, dồn dập lên ngựa quay đầu, động tác chỉnh tề nhất trí.

Sở Chiêu Du đột nhiên quay đầu nhìn Nhiếp Chính Vương.

Tiêu Hành mắt nhìn phía trước, “U Châu Ngụy Sử mưu phản, bản vương phải rời kinh hai tháng, nếu thuận lợi thì sẽ trở về trước năm mới.”

Nếu không thuận lợi, hoàn toàn không có cách nào để tính toán được thời gian chiến sự.

Tình huống không đơn giản như vậy, thứ sử Dự Châu thiếu hụt lương thảo, triều đình có nội tặc. Dự Châu ở gần U Châu, nếu Tiêu Hành muốn diệt trừ nơi chống lưng cuối cùng của Ngụy Thái hậu thì tất nhiên phải khai chiến ở hai châu, trực tiếp điều động lương thảo từ Dự Châu cung cấp cho tiền tuyến.

Lúc trước biết được lương thảo Dự Châu thiếu hụt, Tiêu Hành điều tra và cân nhắc nhiều mặt, cuối cùng dự định trực tiếp rút cái gai Ngụy Sử này.

Hành động khi địch không đề phòng, hơn nữa, thời gian còn dư lại của Tiêu Hành cũng không còn nhiều.

Triều đình trên dưới giấu diếm rất chặt, ngay cả Sở Chiêu Du cũng không biết. Ngày hôm qua, Tạ Triều Vân đã mang theo Chương Hồi Cát xuôi nam, một tên rác rưởi hoàn không đáng để Tạ Triều Vân đích thân đàm phán, chủ yếu là dể đề phòng, U Châu làm loạn thì Nguyệt Xích cũng sẽ làm loạn, bởi vậy trước tiên phái Tạ Triều Vân đi trông coi.

Sở Chiêu Du sững sờ nhìn hắn, đột nhiên nói không ra lời, niềm hưng phấn khi sắp được gặp dì không còn sót lại chút gì.

Ngày hôm qua y còn không muốn phê tấu chương, thế mà lại có người muốn dẫn binh ra tiền tuyến.

“Đột ngột vậy?”

Tiêu Hành không muốn nói nhiều với Sở Chiêu Du, tùy tiện nói: “Không phải chuyện gì lớn. Hai tháng này, bệ hạ tự mình xử lý chính sự, không hiểu thì thương lượng với đại thần. Bản vương vẫn luôn không động đến Thái hậu, nay Ngụy Sử đã mưu phản, bệ hạ và Triệu phu nhân muốn tính sổ thế nào thì tính thế ấy.”

Sở Chiêu Du phút chốc nảy sinh ra ý nghĩ “Nhiếp chính vương cố ý đưa Thái hậu để cho dì xử trí”, bởi vì trên tay Triệu phu nhân khả năng là có chứng cứ Thái hậu mưu hại mẹ đẻ hoàng đế, có thù cần phải tính toàn bộ.

Nhưng là nghĩ lại thì “giữ Thái hậu để kiềm chế Ngụy Sử, hiện giờ Ngụy Sử mưu phản, Thái hậu cũng không cần để lại” dường như càng phù hợp với tác phong của Nhiếp chính vương hơn.

Không nói lời từ biệt, thậm chí ngay cả một câu “Bảo trọng” cũng không cần, phảng phất như chỉ là tùy ý nói một câu nói bình thường, Tiêu Hành giục ngựa mà đi, kỵ binh ngay ngắn có thứ tự theo sát, thân ảnh người dẫn đầu lập tức bị lớp người dày đặc lần lượt lần lượt chặn lại.

Sở Chiêu Du vô ý thức đi khập khiễng, chỉ nhìn thấy một mảnh khói bụi cuồn cuộn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện