Khuôn mặt đỏ bừng bừng của Sở Chiêu Du dựa vào lồng ngực của mình, như một đóa hoa thược dược tạm thời dựa vào lan can tránh gió, nhẹ nhàng đụng vào thì sẽ rơi vào trong gió Bắc lắc lư cúi đầu.
Nhiếp Chính Vương thả bút đỏ xuống, cầm đao kiếm dây cương hai tháng nay, lòng bàn tay đã bị chai che kín một tầng.
Khuôn mặt trắng nõn hồng hào kia như có sức hấp dẫn, một khắc chạm vào, Tiêu Hành tựa như nghe thấy bên tai có âm thanh tuyết rơi.
Sau khi chắc chắn là da thịt trắng mịn vẫn ấm áp, mới có thể cảm nhận được trọng lượng của lông ngỗng tuyết, hai tay thô ráp của Nhiếp chính vương lanh như ngâm trong nước đá, cảm giác lạnh lẽo cũng khoan thai từ từ truyền đến.
Mí mắt Sở Chiêu Du giật giật, tiếng vó ngựa vừa nãy không làm y tỉnh, bây giờ lại chỉ vì trên mặt hơi ngưa ngứa mà nhíu lông mày.
Tiêu Hành nhắm mắt lại, nặng nề xoa một cái trên mặt Sở Chiêu Du, lúc rút tay còn ác liệt véo một cái.
“Tỉnh rồi?”
Tiêu Hành “Khanh” một tiếng đặt thanh kiếm lên bàn, buông cái tay kia xuống, ngón tay cái vuốt ve ngón tay trỏ, nơi đó như có con kiến bé nhỏ ở nơi nào bò qua, hai ngón tay Nhiếp chính vương mạnh mẽ ấn một cái, ánh mắt dần dần sâu thẳm.
Sở Chiêu Du nhếch nửa miệng, vò mặt của mình, kinh hãi: “Ngươi véo ta! Ngươi vừa về đã véo ta?”
Không thể đổi một loại phương thức thể hiện sự hữu ái giữa quân thần để đánh thức y được à?
Tiêu Hành nhàn nhạt liếc y một cái, sai người mang thêm chậu than, “Làm sao, muốn bản vương dùng tuyết rửa mặt cho ngươi?”
Sở Chiêu Du “Khụ” một tiếng, lúc đó lão già chó má này còn chưa tỉnh, sao biết y véo mặt hắn nhỉ?
Lòng dạ hẹp hòi, vậy thôi mà cũng muốn trả thù.
Ánh mắt của y liếc nhìn bả vai Nhiếp chính vương một cái, ngước cổ nói: “Nhiếp chính vương thương thế ra sao? Triều chính Đại Sở còn phải dựa vào Nhiếp chính vương, ngài nhất định phải bảo trọng thân thể.”
Tiêu Hành nhìn hắn một bộ “Tốt nhất là ngày mai ngươi có thể vào triều”, giận không chỗ nào phát tiết, tay phải hắn hơi động, vai chảy ra một chút máu.
“Không chết được.”
Ôi? Tay Sở Chiêu Du ngoan ngoãn đặt ở trên đầu gối nắm chặt, bám vào long bào thêu mây, “Có muốn truyền thái y xem không?”
“Không phải thiết đãi yến tiệc chờ bản vương sao, ăn trước.”
Tiệc đón tiếp của Sở Chiêu Du bố trí ở lầu trên thành, bốn phía dùng màn dày che gió, bàn rất đặc thù, phía trên là một cái chảo, nồi phía dưới đào rỗng bỏ thêm vào nhựa thông đốt hồng. Cả cái bàn đều rất ấm áp, Sở Chiêu sưởi ấm bên bếp lò, chờ Nhiếp chính vương đến mức buồn ngủ.
Tiêu Hành lấy thịt dê cá và cải xanh được thái nhỏ trên bàn ném vào nồi đang sôi. Nước canh là canh vịt đã được nấu năm canh giờ, thịt đã nát thành bọt nổi trên mặt nước, chỉ còn lại nước dùng trong veo sáng bóng.
Sở Chiêu Du giương tay, đổ hết đống gừng già cắt miếng vào, mặc kệ nó có dễ uống không, cho Nhiếp chính vương sưởi ấm thân thể.
Bên ngoài trời lạnh đất đông, nơi đây nhiệt độ vừa lòng người, uống một ngụm nước nóng, kết hợp với đồ ăn nhẹ vừa nóng, không có gì là không vừa ý.
Sở Chiêu Du chủ động gắp rau cho Nhiếp chính vương, vô cùng linh hoạt, “Chuyện như gắp rau trẫm làm là được rồi.”
Tiêu Hành đè lại khóe miệng sắp giương lên.
“Đôi tay quý giá của Nhiếp chính vương ngài giữ lại phê tấu chương, đừng làm mấy việc như này.”
Tiêu Hành khôi phục vẻ mặt không hề cảm xúc, hắn thấy Sở Chiêu Du nhanh chóng múc cho bản thân và hắn một bát canh, lại gọi người đưa lên hai bát cơm tẻ lớn.
“Ăn cơm ăn cơm, trẫm đói rồi.”
Tiêu Hành nhìn một chốc, cảm thấy trong khoảng thời gian hắn không có mặt, Sở Chiêu Du xác thực như cá gặp nước.
Ăn từng miếng cơm to, nhìn y ăn sẽ cảm thấy rất ngon lành.
“Bản vương tử chiến đến cùng ở U Châu, vì Đại Sở thu phục binh quyền, bệ hạ ngoài miệng nói lo lắng, hôm nay gặp mặt thì lại có vẻ là lòng thoải mái thân thể béo mập.”
Sở Chiêu Du phản ứng hơi chậm, khó tin đứng lên, từ trên cao nhìn xuống lên án: “Ngươi dám nói trẫm mập?”
“Ta không mập!”
Y là thiên chi kiêu tử ngọc thụ lâm phong, chắc chắn là ăn bao nhiêu cũng không mập.
Hai tháng trước dì còn nói trẫm gầy mà, Nhiếp chính vương có biết cách nói chuyện không vậy?
Y nhìn theo ánh mắt của Nhiếp chính vương, tầm mắt rơi vào bụng của mình.
“Trẫm mặc hơi nhiều quần áo thôi, dì cứ một mực bắt trẫm mặc sáu cái! Có thể không mập được à?”
Nhiếp chính vương vô cùng trẻ con: “Bản vương vừa nãy đã sờ rồi, không đơn thuần là do quần áo, bệ hạ căn bản không hề lo lắng chiến sĩ ở biên quan.”
Và bản vương.
Sở Chiêu Du cảnh giác nhìn hắn: “Chuyện này sờ không ra đâu.”
Ánh mắt Tiêu Hành sâu thêm: “Lẽ nào bệ hạ muốn nhấc quần áo lên cho bản vương xem?”
Sở Chiêu Du ôm bụng, “Sẽ cảm lạnh mất, chờ đầu xuân, vào hè, Nhiếp chính vương sẽ biết trẫm gầy đi bao nhiêu cân vì chiến sự cùng tấu chương!”
Y cần có thời gian giảm béo.
Tiêu Hành cười lạnh gắp cho Sở Chiêu Du miếng cá vào bát, “Muộn rồi. Nếu như bản vương vừa về kinh, bệ hạ đã nhanh chóng hao gầy thì triều thần sẽ nghĩ gì về bản vương?”
Dựa vào cái gì mà Sở Chiêu Du ở trong tay hắn thì gầy, ở trong tay Triệu phu nhân thì mập lên?
Lúc hắn còn ở đây vật nhỏ cũng ăn không ít, chắc chắn là cố ý đối nghịch với hắn.
Sở Chiêu Du yên lặng phản ứng phút chốc, sắc mặt dần dần chuyển từ mưa thành nắng, vừa nói y không quan tâm, vừa không cho phép y gầy lại, đúng là đồ bịa đặt, tìm cớ chỉ trích y không quan tâm đến thương thế của hắn thôi.
Sở Chiêu Du nghĩ đến lúc trước mình hạ ba đạo thánh chỉ trong một ngày, mệnh lệnh Nhiếp chính vương ở lại dưỡng thương, thánh chỉ cứ như là bánh bao dùng để ném chó.
Sau đó y cảm thấy Nhiếp chính vương gấp gáp như thế có thể là vì không muốn rời kinh quá lâu, để cho y tiếp tục nắm quyền, Sở Chiêu Du cũng không hạ chỉ nữa.
Tiêu Hành rũ mắt xuống, chậm rãi nói: “Hôm nay là sinh nhật bệ hạ, bệ hạ muốn thứ gì?”
Vào thời điểm cuối năm, khắp nơi tuyết lớn gió to, hắn không thể về kịp, đến nơi đã muộn mười lăm ngày, vừa lúc là sinh nhật Sở Chiêu Du.
Sở Chiêu Du hơi kinh ngạc, Ngụy Vạn Hồng ghét ngày sinh tháng đẻ của y, đối nghịch với ả ta, lúc ghi vào gia phả đã lùi lại mười ngày.
Sau khi dì đến, Sở Chiêu Du mới biết hóa ra mình sinh ngày mười lăm tháng giêng.
Vậy mà Nhiếp chính vương cũng biết?
Sở Chiêu Du mím mím môi, y vẫn biết đối diện chính là Nhiếp chính vương, có vài thứ không thể đòi hỏi.
“Vậy Nhiếp chính vương khen trẫm một chút đi.” Sở Chiêu Du bổ sung, “Trừ việc làm hoàng đế khá tốt.”
Tiêu Hành sắc mặt cứng đờ, vừa nãy đúng là hắn muốn nói tới cái này.
Hai tháng này, hắn ở U Châu, Sở Chiêu Du chủ trì triều chính, không tạo ra sai lầm lớn gì, coi như là một đế vương hợp lệ.
Lời tán thưởng không hợp tình nghẹn lại trong đầu Nhiếp chính vương, hắn bác bỏ từng cái một, khô cằn nói: “Hát hí khúc rất hay, nhưng bản vương không thích nghe.”
Sở Chiêu Du mỉm cười, quả nhiên, đây chính là quà sinh nhật của Nhiếp chính vương, không ngạc nhiên chút nào.
Tiêu Hành móc ra một khối thép đen thùi lùi từ trong tay áo, vứt cho Sở Chiêu Du.
Sở Chiêu Du hai tay tiếp được, cầm ở trong tay, xem xét một chốc, mới nhìn thấy mặt chính có một chữ “U”, mặt sau có một chữ “Binh”.
Y khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Tiêu Hành, chỉ thấy hắn nhìn về phía xa, không cảm xúc gì nói: “Hai tháng này bệ hạ xử