Núi Hoa Linh ở ngoại ô kinh thành địa thế hiểm yếu, nhưng phong thuỷ vô cùng tốt.
Nếu như nói cơ sở ngầm của Tiêu Hành trải rộng khắp Đại Sở thì hoàng lăng chính là sơ hở duy nhất, ngoại trừ hai, ba con mèo nhỏ thưa thớt thủ vệ, tthì cũng chẳng còn người nào khác.
Sở Chiêu Du thoả mãn cực kỳ, lập tức hạ lệnh cho Lục Hoài Thiện chỉ huy Long Uy Quân vây hoàng lăng, không cho vào cũng không cho ra.
Chờ y đến đổi hết người thủ vệ thì tất cả hoàng lăng sẽ toàn là “thân thích” và thân tín.
Vốn là Tiêu Hành còn không bằng lòng cho Sở Chiêu Du xuất kinh cho lắm, nhưng Sở Chiêu Du làm to chuyện điều tra vụ án Hoàng lăng bị trộm như vậy thì dĩ nhiên là sớm điều động Long Uy Quân bảo vệ, không tiện nói thêm gì khác để tránh khiến cho y hoài nghi.
Quả đẹp còn có sâu, Địch Yến cho là hoàng lăng âm khí nặng, không thích hợp dưỡng thai.
Sở Chiêu Du khuyên nhủ: “Nếu như dì tin mấy thứ này, vậy trẫm chỉ muốn nói là, hoàng lăng là vùng đất có long mạch, long khí vô cùng sung túc, trẫm là chân long thiên tử, đi đến long mạch rút linh khí, còn được tổ tông che chở, ai dám đến gần trẫm?”
Địch Yến: “Nếu bảo dì nói thì ngươi theo dì về Lương Châu là tốt nhất, thật sự là trời cao hoàng đế xa, Nhiếp chính vương không xen vào được.”
Hôm qua Lương Châu gửi thư, Triệu Thành nói Triệu Vũ bị bệnh, đứa trẻ chưa tới mười tuổi bị bắt ở xa mẫu thân mấy tháng, sau khi bị bệnh vẫn luôn kêu gào đỏi mẫu thân.
Địch Yến lo lắng không thôi, nhưng ở kinh thành bên này, cháu ngoại trai là thân nam tử lại đang mang thai, mới hai mươi tuổi, cái gì cũng không biết, còn phải đề phòng nhìn chằm chằm Nhiếp chính vương, không dám tiết lộ tin tức mang thai.
Môi hở răng lạnh, lo cái nào thì cũng phải tạm thời bỏ qua chuyện còn lại.
Nàng đề nghị Sở Chiêu Du về Lương Châu cùng nàng, đến cuối năm thì quay trở lại kinh thành.
Trực giác Sở Chiêu Du cho biết Nhiếp chính vương sẽ không thả mình đi, không có lý do gì, chỉ nhìn dục vọng khống chế cực cao của hắn là biết, loại chuyện nhỏ như cưới vợ loại cũng phải thò một chân vào, sao có thể cho y đi Lương Châu.
Y cười nói: “Dì, trước mắt hoàng lăng có chuyện, trẫm vừa vặn có thể mượn cớ trốn một thời gian. Biểu muội tuổi nhỏ, tuổi này là không thể rời xa mẫu thân nhất, chắc chắn thường ngày cũng vô cùng nhớ nhung, bị bệnh mới dám nói ra. Giữ dì ở lại kinh thành đã sắp ba tháng, là trẫm ích kỷ.”
Địch Yến bị thuyết phục: “Nếu vậy, trước tiên dì đi hoàng lăng ở với ngươi ba ngày, nếu là mọi thứ đều ổn định thì dì sẽ về Lương Châu trước, ba tháng sau dì trở lại.”
Sở Chiêu Du: “Trẫm lớn như vậy rồi còn bắt dì cùng đi hoàng lăng?”
Y thấp giọng nói: “Ta biết, dì ghét tiên đế, nếu như không phải là bởi vì ta, sợ là cả đời này sẽ không đặt chân đến Đế lăng. Dì đã đối xử với Chiêu Du rất tốt, ta lớn rồi, dì đừng miễn cưỡng bản thân vì ta nữa.”
Địch Yến viền mắt đỏ lên, cháu ngoại trai hiểu chuyện như thế, tại sao lại gặp phải tên Nhiếp chính vương thô bạo, trong bụng có con còn phải uất ức trốn đến hoàng lăng.
Sở Chiêu Du sợ nhất là thấy dì đỏ vành mắt, lập tức nói: “Dì không biết quốc khố lần này hào phóng thế nào đâu, ngân lượng cho trẫm đủ để tu sửa hoàng lăng thành thế ngoại đào nguyên luôn. Trẫm tự mình tu sửa, tất cả đều dựa theo ý muốn của bản thân, chẳng phải là còn thoải mái hơn hoàng cung sao?”
Tất nhiên hoàng lăng tự có quy cách và hình thức của nó, có tu sửa làm sao cũng không thay đổi được bản chất lăng mộ, Sở Chiêu Du nói êm tai để dỗ dành dì.
Bản thân y cũng không yêu cầu cao, làm một gian nhà thoải mái, bên ngoài như thế nào, đều không quan trọng, tiền còn lại giữ làm của riêng chẳng phải quá tuyệt sao?
Sở Chiêu Du có chút đồng cảm với Tiền Thế Thành, vợ giàu nứt đố đổ vách, bản thân thì muốn âm thầm tích quỹ đen, cuộc sống phải trải qua hơi gian khổ chút, ai muốn cướp tiền của y y sẽ liều mạng với người đó.
Sau này nghe y diễn kịch thì giảm giá 30% cho.
Ngày Sở Chiêu Du rời kinh, dì cũng khởi hành về Lương Châu, hai người lưu luyến chia tay, thân thiết dặn dò không hết lời.
Địch Yến hạ thấp giọng: “Ngươi che chở bản thân cho tốt, cái tên khốn nạn mặc áo đỏ kia dì giúp ngươi tìm.”
Sở Chiêu Du: “…” Cái đó ngược lại cũng không cần lắm.
“Một xe này là quà tặng trẫm chuẩn bị cho biểu đệ biểu muội, dì rảnh rỗi thì dẫn bọn họ vào kinh chơi.”
Địch Yến không ngừng dùng khăn lau nước mắt, khóc đỏ cả mũi, “Triệu Kim, ngươi nhất định phải bảo vệ Chiêu Du cho tốt.”
Triệu Kim: “Thuộc hạ dùng tính mạng đảm bảo!”
Bên cạnh là Nhiếp chính vương trầm mặc ít nói đang cảm thấy phiền muộn, lần nào suy nghĩ của Sở Chiêu Du cũng ở chỗ Triệu phu nhân.
Không để ý bản vương.
Lần trước đón Triệu phu nhân, lần này tiễn Triệu phu nhân, không có việc của hắn, chỉ tội cho hắn vẫn mặt dày đến đưa tiễn.
Sở Chiêu Du nói chuyện với dì xong, được Tiết công công đỡ lên xe ngựa, thần sắc nghiêm nghị, không dám tỏ ra quá vui sướng.
Tiêu Hành nhìn đoàn xe thật dài của Sở Chiêu Du, hoài nghi y muốn đi trông coi lăng mộ ba năm.
Từ nơi này đến núi Hoa Linh cùng lắm là một ngày đường, có đến mức phải vậy không?
Hắn gọi Sở Chiêu Du lại: “Hi vọng bệ hạ sớm ngày phá án, nếu vụ án tiến triển không thuận lợi, bản vương sẽ điều người từ trong triều đến giúp đỡ.”
Nghĩa bóng là nếu Sở Chiêu Du không mau chóng trở lại, hắn sẽ phái người tới giám sát.
Sở Chiêu Du vén rèm lên, cười lạnh nói: “Nếu Nhiếp chính vương là người trong sạch thì không nên nhúng tay vào việc này.”
Ngươi phái người đến đây giải quyết kẻ trộm mộ trong vòng ba ngày, trẫm còn chơi cái quỷ gì?
Tiêu Hành nghẹn lại, hối hận không bố trí thêm mấy người trông coi hoàng lăng, bây giờ nhúng tay cũng không được, để cho Sở Chiêu Du một mình lăn lộn thì lại có cảm giác mơ hồ như bị trúng kế.
Núi Hoa Linh là núi trên núi, trước tiên phải đi vòng quanh, trèo lên một ngọn núi, đi đến một chỗ có địa hình bằng phẳng thì sẽ có nơi nghỉ chân do hoàng gia xây dựng, đã lâu không tân trang lại, nhìn còn chẳng bằng mấy hộ gia đình nông dân xung quanh.
Bỏ xe ngựa đổi thành đi bộ, dọc theo con đường hẹp tiếp tục đi về phía bên trong, như mở ra một đất trời mới, rộng rãi sáng sủa, một cụm kiến trúc xây dựa lưng vào núi.
Bên ngoài Long Uy Quân dựng trại đóng quân, bên trong ba tầng bên ngoài ba tầng, bên trong còn chưa từng động tới.
Rìa ngoài cùng chính là lăng mộ tiên đế, mặt tường loang lổ, gạch xanh cỏ dài, mái hiên kết mạng nhện, bậc thềm đầy lá rụng.
Đỉnh bên trong Đế lăng được xây bằng đá hoa cương màu trắng, cũng chính là mộ phần của tiên đế, phân chim đã che mất màu sắc vốn có.
Sở Chiêu Du thấy cảnh tượng thê lương này, không khỏi thở dài.
Đáng tiếc trẫm cũng không phải thật sự muốn tu sửa.
Cũng không phải là muốn tham ô, mà là vừa nghĩ đến công trình cỡ lớn, vận chuyển kiến trúc gạch đá, trước tiên phải vận chuyển lên núi, lại phải đi cái đường hẹp quanh co vừa nãy. Hao tiền tốn của, dựa cả vào sức lao động của người dân, Sở Chiêu Du thà làm đứa con bất hiếu còn hơn.
“Lục tướng quân, bao vây hoàng lăng, các tướng sĩ tự do tìm chỗ ở, không cần ăn gió nằm sương. Không mệnh lệnh của trẫm, bất cứ ai cũng không được tiến vào, đặc biệt là Nhiếp chính vương. Phái vài người đi hỏi thôn dân ngoài núi xem có nghe hoặc thấy cái gì không.”
Mấy ông lão thủ vệ bị áp giải tại khỏi phòng, chờ đợi tra hỏi.
Lúc này màn đêm đã buông xuống nhưng Sở Chiêu Du cũng vẫn có tinh lực, muốn thẩm tra, thân tín của Lục Hoài Thiện – Lục Bột, kiến nghị y trước tiên ngủ một giấc.
“Bệ hạ có chỗ không biết, ba ông lão kia đều điếc, lại không biết chữ, buổi tối khó phân biệt được tình hình thật giả, tốt hơn là sáng sớm ngày mai thẩm tra lại.”
“Điếc?” Sở Chiêu Du suy đoán, “Cung điện dưới lòng đất bị nổ tung?”
Các đời đế vương đều sợ chết rồi lăng mộ bị trộm, ngoại trừ đường vào cung điện dưới lòng đất được tu sửa vô