Sở Chiêu Du ôm bụng, đúng lý hợp tình ngồi trên giường: “Trẫm cứ muốn uống đó.”
Ngang ngược.
Ánh trăng bên ngoài chiếu vào, con ngươi sáng trong của bệ hạ nhấp nháy nhấp nháy, cổ trắng lộ ra ngoài áo, hầu kết hơi hơi nhúc nhích, thoạt nhìn không phải cố ý hành người ta.
Tiêu Hành kéo cao chăn che bờ vai của y, thương lượng nói: “Nước đường được không? Canh gà? Canh lê? Tào phớ?……”
Sở Chiêu Du tới gần Nhiếp chính vương, nhỏ giọng nói: “Không phải trẫm muốn uống, là nhãi con muốn uống, ngươi nói với trẫm cũng vô dụng. Lần trước cũng không phải trẫm muốn ăn đậu hũ, tại nó cả.”
Tiêu Hành xuống giường thắp đèn, nhìn chằm chằm cái bụng an tĩnh của Sở Chiêu Du, thế nào cũng cảm thấy nhãi con rất oan uổng.
Sở Chiêu Du nhéo bụng mình, cố gắng diễn: “Ngày nào cũng hành Nhiếp chính vương, ta dạy dỗ nó giúp ngươi.”
“Ngươi đừng bắt nạt nó.” Nhiếp chính vương nắm lấy tay y, xoa chỗ da kia, “Đánh nó là được, ngươi thế này là đang bắt nạt mình, không đau sao?”
“Xem ra Nhiếp chính vương đúng là cha hiền.” Sở Chiêu Du chế nhạo mà nhìn hắn, “Vậy cho nó uống chút rượu mơ đi.”
Tiêu Hành xụ mặt, “Không được phép. Mấy thứ ta vừa nói ngươi chọn một cái đi.”
“Không chọn, trẫm muốn uống rượu.” Sở Chiêu Du vô cùng ngứa đòn, “Nếu không ngươi cho ta một chén nước vo gạo đi.”
Ngày đầu tiên nhãi con tồn tại đã phải uống thứ này, hai người cha của ngươi giàu có, vẫn phải uống thứ này, đáng thương.
Nhiếp chính vương lập tức lâm vào áy náy đầy trìu mến, suýt nữa xúc động muốn cho Sở Chiêu Du uống rượu.
Lời dặn của thần y kéo lý trí của hắn về, Tiêu Hành bóp cằm Sở Chiêu Du, đưa cổ tay tới trước mặt y: “Thêm một lựa chọn, uống máu ta.”
Sở Chiêu Du bỗng nhiên kinh sợ, hơn nửa đêm, trẫm muốn được dỗ, tại sao Nhiếp chính vương phải làm chuyện đổ máu như vậy?
Còn uống rượu kiểu gì? Uống một bụng tức á.
Tiêu Hành nói có sách mách có chứng: “Không phải ngươi nói nhãi con muốn uống sao, Hợp Tâm Cổ cũng ở trong người bổn vương bảy năm rồi, nói vậy máu của ta nhất định có thể trấn an nó. Uống hay không? Không uống thì ngủ.”
Hắn vỗ ván giường, đưa một ly nước ấm tới bên miệng Sở Chiêu Du.
Sở Chiêu Du kinh ngạc đến ngây người, Tiêu Hành là kiểu lang băm gì vậy, dám kê đơn thế luôn!
Y rũ mắt nhìn cổ tay Nhiếp chính vương, mạch đập mạnh mẽ, máu chảy qua kinh mạch, không phòng vệ bại lộ trước mắt mình.
Sở Chiêu Du nhớ lúc đầu thần y bắt mạch cho Tiểu Hắc, người này như có bệnh khiết phích, giữ chặt cổ tay không cho, bị ông hù dọa một chút mới ngoan ngoãn duỗi tay.
Hiện giờ cứ duỗi như vậy trước mặt y, nói cho ngươi uống máu.
Sở Chiêu Du ma xui quỷ khiến mà cúi đầu, liếm cổ tay một chút, ngẩng đầu lên híp mắt thừa nhận: “Ta nói sai rồi, không phải nhãi con muốn uống, thật ra là trẫm muốn uống.”
Hô hấp Nhiếp chính vương cứng lại, hắn thấy không phải là Sở Chiêu Du muốn uống rượu, là muốn ăn những thứ khác!
Hắn sờ gáy Sở Chiêu Du, vuốt ve hai cái, uy hiếp: “Còn có thứ đậm hơn cả máu, liếm không?”
Nhiếp chính vương không có khi nào là không lưu manh.
Sở Chiêu Du hừ một tiếng: “Không ngon bằng rượu, không uống.”
Vì bảo vệ giọng, kiếp trước Sở Chiêu Du chưa từng uống rượu, đối với việc này y không có hứng thú, mang thai lại khiến y rất ưu ái những việc trước đây mình khinh thường, như là mùi bồ kết thanh thuần trên người Nhiếp chính vương.
Y cọ hai cái trên người Tiêu Hành, làm nũng khắc chế lưu manh: “Trẫm muốn uống, uống say trẫm rất ngoan, bảo làm gì thì làm đó.”
“……” Quá sức mê hoặc, có ngon thì đừng nói lúc đang mang thai.
Hắn thấp giọng, nhẫn nhịn dịu dàng nói: “Hiện tại ngươi không thể uống, năm mới rồi uống, ta rót rượu cho ngươi, không say không về……”
Sở Chiêu Du thấy cũng tàm tạm, được thì nhận, thủ đoạn dỗ người của Nhiếp chính vương thật đáng lo ngại, còn nghĩ ra cả uống máu cơ mà. Thật ra y muốn gọi Tiêu Hành dậy nói chuyện, nói vài câu, y sẽ quên mình muốn uống rượu.
Y đang muốn tỏ ra mình mệt rồi, người kia còn đang vắt óc nghĩ cách dỗ y.
“Hay là ta uống rượu, ngươi uống sữa đậu nành, ta uống cho ngươi xem, ngửi mùi một chút thôi.”
Sở Chiêu Du: “Cũng được…… Trẫm uống cái màu trắng.”
Trẫm chưa gặp Nhiếp chính vương xã giao trên bàn tiệc bao giờ đâu.
Nhiếp chính vương tỏ ra mình anh tuấn, không lấy rượu mơ, mà khui một vò nữ nhi hồng ba mươi năm.
Chén lớn.
Sở Chiêu Du cùng hắn cạn ba ly sữa đậu nành, lại bị một nụ hôn tràn ngập mùi rượu bao vây.
Dịu dàng, cẩn thận, mang theo hơi thở nồng đậm, như là Nhiếp chính vương đã giấu hết tất cả gai góc của mình đi.
Sở Chiêu Du choáng váng không chuyển động đầu được, bỗng nhiên phát hiện trạng thái của Nhiếp chính vương hơi sai sai.
Hình như biến ngốc rồi.
Giống Tiểu Hắc.
Tửu lượng của Nhiếp chính vương không có khả năng kém như vậy, nghĩ đến gần đây Tiêu Hành úp úp mở mở nói mình sắp khôi phục ký ức, luôn đòi chỗ tốt, Sở Chiêu Du hít một hơi, không phải là như bọn họ diễn chứ, trước khi khôi phục ký ức, biến về Tiểu Hắc?
Y tức giận đập bàn, nói cái gì tới cái đấy, Nhiếp Nhiếp vương miệng ăn mắm ăn muối này!
“Tiêu Hành? Nhiếp chính vương?” Sở Chiêu Du gọi thật lâu từng cái tên, gọi đến Tiểu Hắc hắn mới chậm chạp phản ứng.
“Sao lại thế này.” Sở Chiêu Du sắp khóc, đỡ Nhiếp chính vương dậy, “Đi, chúng ta đi tìm thần y.”
Biểu tình của Tiêu Hành đầu gỗ hơi dao động, bế Sở Chiêu Du chạy về phía Thiên Điện thần y ở, khinh công không kém, cùng nhau rơi xuống trước cửa.
Sở Chiêu Du nôn nóng gõ cửa: “Thần y, thần y dậy dậy, Nhiếp chính vương hình như biến ngốc rồi, ngươi mau xem hắn cho ta!”
Lão nhân nửa đêm bị đánh thức, nghe thấy Tiêu Hành biến ngốc cũng rất giật mình, chạy ra đưa Tiêu Hành vào nội phòng, bắt lấy cổ tay của hắn bắt mạch.
Tiêu Hành không cho bắt mạch, Sở Chiêu Du bắt lấy tay hắn mới an tĩnh lại.
“Không thể nào, làm sao lại đột nhiên biến ngốc, trị hết rồi không lẽ nào……” Lão nhân vừa lẩm bẩm vừa bắt mạch, một tay lật mí mắt Nhiếp chính vương lên xem xét tình huống.
Lát sau, ông hùng hùng hổ hổ đẩy hai người ra ngoài: “Cút cút cút, hơn nửa đêm uống say liền tới chỗ lão nhân ta quậy!”
Tiêu Hành lạnh mặt bảo vệ Sở Chiêu Du, ôm trong ngực, không cho lão nhân đẩy y.
Sở Chiêu Du: “Ta không cho hắn dùng chén, Nhiếp chính vương mới uống ba chén nhỏ, lăn lộn quan trường tới nay sao tửu lượng lại kém thế được, ngươi xem ý thức của hắn thanh tỉnh như vậy, nói gì cũng hiểu, đi đứng cũng không nghiêng ngả, giống y Tiểu Hắc.”
“Tửu lượng của hắn đúng là kém như vậy đấy.”
Một thanh âm vang đến, Phượng Tinh Châu lạnh lùng dựa vào bên trái khung cửa, bạch y không loạn, biểu tình vẫn lạnh lùng như khi thượng triều, ngăn Lục Cảnh Hoán đang ngó trái ngó phải bên trong.
“Ba ly là say, ngàn ly không ngã.”
Hơn nữa từ trước đến nay Nhiếp chính vương mặt than, trầm mặc ít lời, người khác không nhìn ra bất thường.
Sở Chiêu Du nháy mắt ngậm miệng.
Lão nhân: “Còn chưa nói ngươi đó, lão nhân ta vừa nhìn đã biết ngươi làm loạn đòi uống rượu trước, mang thai uống rượu cái gì?”
Sở Chiêu Du đỏ mặt, vừa xin lỗi vừa lôi kéo Nhiếp chính vương ra ngoài: “Ta sai rồi, thần y, thật xin lỗi.”
Lão nhân mạnh mẽ giáo huấn: “Biết mình không được uống rượu, ngươi liền cố ý quậy hắn, vui chưa! Lần tới trừ phi ngươi sinh lúc nửa đêm, gõ cửa một lần nữa, lão nhân ta sẽ trốn ra khỏi cung!”
Sở Chiêu Du không chỗ dung thân, cảm thấy giờ phút này lão nhân rất giống bố vợ của y, mà mình là con rể đang mắc lỗi. Y vội vàng lấy nhẫn ban chỉ trên tay Nhiếp chính vương, ném cho lão nhân: “Cái này đền bù cho ngươi, trẫm đi ngay.”
Lão nhân bắt được nhẫn ban chỉ, vui vẻ ra mặt, lần thức dậy này đáng giá.
Phượng Tinh Châu nheo mắt, nhìn chằm chằm ngọc bội bên hông lão nhân, đây là quà lên ngôi cho Lục Cảnh Hoán hắn tìm người giỏi tay nghề khắp Đại Diễn quốc làm.
Hắn biết tâm thái của Lục Cảnh Hoán lúc dùng ngọc hoàn bái sư.
Hoàng đế trên đời này đều phá của như nhau, không phải đồ của mình nói ném cho người khác là ném.
Lão nhân thẳng lưng: “Nhìn cái gì mà nhìn, lão nhân ta bị hai người các ngươi ồn ào đến ngủ không được.”
Hắn nhìn thoáng qua Phượng Tinh Châu, trẻ nhỏ không thể không dạy.
Nhiếp chính vương đã học giỏi, ngươi đường đường là quốc sư cũng ỷ vào đồ đệ ta dễ tính hơn tiểu ngốc tử.
Lục Cảnh Hoán nhân cơ hội chạy từ trong phòng ra: “Sư phụ, buổi tối ta ngủ với ngươi.”
Lão nhân nhìn tiểu đồ đệ, tuy không có thiên phú, nhưng rất nghe lời, tim mềm nhũn: “Được.”
Phượng Tinh Châu rùng mình, khuôn mặt trầm tĩnh không vui.
Lão nhân quơ quơ cái lọ trên tay, “Một lọ của ta, coi chừng ngươi khỏi cử động luôn.”
Phượng Tinh Châu đành phải trơ mắt nhìn lão nhân đưa Lục Cảnh Hoán đi.
Bắt đầu từ trong hầm, hắn dùng việc đi nhà xí uy hiếp Lục Cảnh Hoán, cả đêm, hôn cũng hôn rồi, chủ động bị động đều có, hắn cảm thấy Lục Cảnh Hoán hẳn là mềm lòng rồi, nhưng nhắc đến cùng hắn trở về, Lục Cảnh Hoán lại ngoan cố như vỏ trai, uy hiếp