Edit: Không cần liêm sỉ chỉ cần Thời Yến (Kai’Sa Team)
Đêm nay mưa chưa rơi nhưng tiếng sấm bên tai vẫn không dứt, chợt gần chợt xa, thỉnh thoảng một tia sấm giáng xuống, dọa lũ mèo con bên đường chạy tán loạn khắp nơi.
Trịnh Thư Ý vừa bước ra khỏi tòa nhà, một cơn gió cuốn theo những chiếc lá rơi thổi tới, lạnh đến thấu xương.
Bầu trời âm u kèm theo tiếng sấm càng làm tăng thêm vẻ lạnh lẽo, Trịnh Thư Ý hà hơi, lẳng lặng quấn chặt khăn quàng cổ.
Từ đây đến cổng lớn còn vài trăm mét, mặc dù có đèn đường chiếu sáng nhưng Trịnh Thư Ý vẫn vô thức bước nhanh hơn.
Đường lớn rộng rãi và thông thoáng, không có xe cộ lui tới cũng không có chướng ngại vật gì, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể trông thấy đèn pha ở phía sau.
Dưới ánh đèn vàng, Trịnh Thư Ý nhìn thấy một cô gái đang đi về phía mình.
Cô ấy ăn mặc phô trương, khoác chiếc áo lông đen ngắn, lại còn dẫm lên đôi giày cao gót kêu ‘lộp cộp’, trên tay xách một chiếc vali bằng da nhỏ, rất khó để không làm người khác chú ý.
Trịnh Thư Ý nhìn kỹ mấy lần, lập tức nhận ra người đó là Tần Thời Nguyệt.
Không có gì ngạc nhiên khi thấy cô ấy ở đây, dù sao cũng là tiểu thư con nhà giàu, có lẽ là sống ở đây, hoặc cũng có thể là đến tìm bạn bè, người thân.
Nhưng Tần Thời Nguyệt nhìn thấy Trịnh Thư Ý ở đây lại có chút bất ngờ.
Cô ấy tiến lại gần hơn, đến khi hai người chỉ còn cách hai mét mới chắc chắn mình không nhìn nhầm.
Khoảng cách này có chút khó xử, muốn giả vờ như không thấy cứ thế đi qua cũng không được.
Còn đang bối rối, ánh mắt Trịnh Thư Ý đã khóa chặt vào người cô ấy: “Trùng hợp thật, sao em lại ở đây?”
“À…” Tần Thời Nguyệt vô thức đáp lại, “Em đến tìm người.”
Thời tiết thật sự quá lạnh, Trịnh Thư Ý cũng không có ý định đứng đây nói chuyện phiếm với cô ấy.
“Có thể rạng sáng trời sẽ mưa, ngày mai em đi làm nhớ mang ô theo nhé.”
Sau khi dặn dò, hai người gật gật đầu, mỗi người đi về hướng ban đầu của mình.
Nhưng Tần Thời Nguyệt đi một bước lại ngoái đầu lại, không ngừng trông theo bóng lưng Trịnh Thư Ý, miệng lẩm bẩm.
“Tại sao chị ấy lại ở đây…”
Sự nghi ngờ này nhanh chóng bị gió lạnh thổi tan.
Đứng ở cửa nhà Thời Yến, Tần Thời Nguyệt ôm chiếc vali nhỏ trước ngực, nở nụ cười nịnh nọt trước cửa kính, đang định bấm chuông, cô đột nhiên sững sờ sau đó xụ mặt xuống, bày ra dáng vẻ mệt mỏi rã rời.
Một lúc sau, cánh cửa tự động mở ra.
“Cậu.” Tần Thời Nguyệt lê bước chân vào, “Cậu hết bận chưa?”
Không ai trả lời, Tần Thời Nguyệt thò đầu nhìn quanh.
Phòng khách, hành lang đều không có người.
Người đâu?
Tiểu Kiều Kiều* đâu?
(*) Trần A Kiều trong điển tích “Kim ốc tàng Kiều” (金屋藏嬌; nhà vàng cất người đẹp). Ở đây ám chỉ Thời Yến giấu mỹ nhân trong nhà.
Khắp nơi đều không có dấu vết, chỉ có một chiếc ly thủy tinh đặt trên bàn.
Tần Thời Nguyệt có thị lực tốt, liếc mắt một cái đã thấy vết son môi trên miệng ly.
Quả nhiên có Tiểu Kiều Kiều.
Cô sửng sốt một lúc, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Vừa rồi mới gặp Trịnh Thư Ý trên đường, chẳng lẽ tối nay chị ấy ở nhà Thời Yến sao?
Hơn nữa, mấy ngày nay cô thấy Trịnh Thư Ý đang viết bản thảo phỏng vấn Thời Yến, cho nên có lẽ hai người biết nhau…
“Cháu đang làm gì đấy?”
Giọng nói của Thời Yến đột nhiên vang lên sau lưng, Tần Thời Nguyệt giật nảy mình, ôm chiếc vali nhỏ lùi lại mấy bước.
Thời Yến từ trong phòng đi ra với bộ đồ ngủ trên tay, không thèm nhìn Tần Thời Nguyệt lấy một cái mà đi thẳng vào phòng tắm.
“Cậu!” Tần Thời Nguyệt ôm vali chạy bình bịch tới, “Cậu ở một mình à?”
Thời Yến dừng lại, nhìn lướt qua đồ vật trong tay cô, hỏi: “Muộn như vậy sao không về nhà?”
“Cháu đưa rượu cho cậu.”
Tần Thời Nguyệt mở vali ra, đưa đồ vật bên trong cho Thời Yến xem, “Cháu nghĩ có lẽ mấy ngày tới vẫn phải tăng ca, cũng không có thời gian rảnh, nên tranh thủ đưa đồ tốt cho cậu.”
Đưa một bình rượu chỉ cần tùy tiện bảo người đi là được, nhưng cô phải ra dáng mình tự thân vận động.
Những lời bán thảm* này mấy ngày nay Thời Yến phải nghe quá nhiều lần rồi, anh đã miễn dịch từ lâu.
(*) Ăn mày tình thương đó ạ
“Đặt ở đằng kia đi.” Thời Yến chỉ chỉ vào tủ rượu.
Tần Thời Nguyệt lập tức sốt sắng đi tới, tiếp đó lại nghe Thời Yến nói: “Sau đó về nhà.”
“…”
Cất kỹ chai rượu, Tần Thời Nguyệt xụ mặt chuẩn bị dọn đường hồi phủ.
Nhưng khi đi ngang qua Thời Yến, cô liếc nhìn chiếc ly thủy tinh trên bàn, chưa kịp động não đã hỏi thẳng: “Cậu, tối nay nhà cậu có khách à? Ai vậy ạ?”
Tần Thời Nguyệt hỏi xong lập tức hối hận.
Qua tròng kính, cô thấy ánh mắt Thời Yến trầm xuống, tuyên bố sự kiên nhẫn của anh đã cạn kiệt.
“Cậu nghỉ ngơi sớm nhé.”
Trước khi đi, Tần Thời Nguyệt vẫn không quên nói thêm một câu, “Hôm nay hơn tám giờ cháu mới tan làm, vẫn chưa ăn cơm, cháu cũng về nhà kiếm gì ăn đây.”
Đến khi cô đi rồi, ánh mắt Thời Yến mới chậm rãi rơi vào chiếc ly thủy tinh.
Trên miệng ly lóng lánh trong suốt lộ ra một màu đỏ nhạt mơ hồ dưới ánh đèn.
-
Cơn mưa đêm đó cuối cùng cũng rơi vào lúc Trịnh Thư Ý về đến nhà, cũng may cô không mắc mưa.
Cô bước nhanh về phòng, cởi áo khoác, ngồi thẫn thờ trên giường một lúc.
Ngoài cửa sổ có tiếng mưa rơi tí tách, càng làm cho căn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường, khiến người ta dễ rơi vào một tâm trạng nào đó.
Đột nhiên, điện thoại đổ chuông.
Trịnh Thư Ý lấy điện thoại ra, trên màn hình khóa có một thông báo nhắc nhở tin nhắn WeChat mới.
Trái tim cô bỗng nhiên đập loạn, suy nghĩ trôi về hơn nửa tiếng trước.
Sau khi Thời Yến hỏi, cô đã trả lời thế nào?
Có lẽ lúc ấy đầu óc bị kẹp, cô nhìn anh chằm chằm, nói: “Đây chẳng phải là em làm theo quy trình cho anh chút tôn trọng sao?”
Kết thúc câu nói này chính là, Thời Yến hạ lệnh đuổi khách.
Trong hoàn cảnh đó, Trịnh Thư Ý đương nhiên sẽ không ở lại.
Cô nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc, lúc ra cửa còn vẫy vẫy tay với Thời Yến bên cửa sổ.
“Sếp Thời ngủ ngon.” Cô nghiêng đầu, mái tóc dài như thác nước xõa xuống vai, “Em về thêm bạn WeChat với anh nhé.”
Thời Yến không trả lời, quay đầu lại nhìn Trịnh Thư Ý từ xa.
Cách quá xa, Trịnh Thư Ý không nhìn rõ ánh mắt của Thời Yến, vì vậy cô quyết định làm theo ý mình.
“Lúc anh chán có thể nói chuyện phiếm với em.”
“Em rất giỏi nói chuyện trên trời dưới đất.”
“Có rất nhiều meme.”
Cô nhìn thấy khóe miệng Thời Yến giật giật.
Một giây tiếp theo, anh đưa tay mò lấy thứ gì đó trên chiếc bàn nhỏ.
Ngay sau đó, cánh cửa sau lưng Trịnh Thư Ý tự động mở ra.
Trịnh Thư Ý: “…”
Nụ cười của cô chỉ duy trì đến giây phút cô bước ra khỏi cánh cửa ấy.
Trên đường về nhà, tâm trạng của cô rất nặng nề.
Nhưng bây giờ khi về đến nhà rồi, cẩn thận suy nghĩ lại, cô cảm thấy tình hình này thật ra lại tốt.
Chí ít, Thời Yến cũng không nói không cho cô theo đuổi!
Vậy coi như anh ngầm đồng ý.
Lúc này có lời nhắc trên WeChat,