Edit: Giang Triệt chiếm lấy em đi (Kai’Sa Team)
Sở dĩ Hứa Vũ Linh không tin nổi vì tầm hiểu biết của cô ta về Thời Yến có hạn, cảm giác anh mang lại cho cô ta không quá phù hợp với cảnh tượng trước mắt này.
Lần đó cô ta đi phỏng vấn không suy nghĩ kỹ càng, thật ra cũng thấy hồi hộp trong lòng, tim đập loạn xạ.
Ai ngờ Thời Yến căn bản không quan tâm người bên tạp chí phái đến là ai.
Nhưng anh không chỉ không quan tâm mỗi điểm này.
Trong suốt quá trình phỏng vấn, nhìn thì có vẻ thuận lợi nhưng Hứa Vũ Linh luôn có cảm giác một áp lực vô hình quẩn quanh cô ta.
Cô ta có thể đoán được vị này không mấy hài lòng với năng lực nghiệp vụ của mình.
Nhưng sự không hài lòng của anh cũng chỉ thể hiện bằng thái độ lạnh nhạt, không hơn.
Ví dụ như trong quá trình, cô ta phát hiện ra mình hỏi sai một câu, sợ hãi nhìn trộm anh, cho là anh sẽ thể hiện ra vẻ mặt cực kỳ không vui.
Nào ngờ anh hoàn toàn không đề cập đến, chỉ bỏ qua luôn.
Hứa Vũ Linh là một người nhìn nét mặt nói chuyện, cô ta biết rõ thái độ Thời Yến đối với mình không phải tha thứ, chỉ là một kiểu thờ ơ gần như lạnh lùng.
Thế nhưng vừa rồi ở tầng một, Hứa Vũ Linh nhìn thấy Thời Yến lôi kéo Trịnh Thư Ý rời đi.
Cô ta thấy ánh mắt Thời Yến thay đổi nhiều lần, không hề giống anh trong trí nhớ.
Hứa Vũ Linh lại liên tưởng đến câu nói kia của Trịnh Thư Ý, đột nhiên cảm thấy sau lưng lành lạnh.
——
“Hắt xì!”
Trong xe mở điều hòa, Trịnh Thư Ý đột nhiên hắt hơi một cái.
Cô đưa tay lên che miệng, lẩm bẩm: “Ai nói xấu mình thế nhỉ.”
Trong xe không có ai đáp lại, Trịnh Thư Ý như đang độc thoại.
Tự cô hóa giải sự xấu hổ, trong lúc không làm gì nên giác quan trở nên nhạy bén hơn.
Trong không gian khép kín, mùi bánh tart trứng thơm ngọt ở ghế sau như có như không tỏa ra.
Trịnh Thư Ý chậm rãi quay đầu nhìn thoáng qua, lại tỉnh bơ thu hồi ánh mắt.
Cô vừa quay đầu lại đã thấy Thời Yến đang nhìn mình.
Hai người nhìn nhau, không ai mở miệng nói chuyện.
Một lúc sau, Thời Yến quay đầu, nhìn ngã tư đường phía trước, hỏi: “Muốn ăn gì?”
Trịnh Thư Ý cười, xoa khăn quàng cổ, ngón tay nhẹ nhàng chỉ: “Phía trước rẽ phải.”
——
“Chín vị” là một tiệm mì tư nhân mở cửa 24 giờ.
Tiệm mì sửa chữa lại từ một căn nhà cũ nằm sâu trong hẻm, điều kiện giản dị nhưng sạch sẽ thanh nhã.
Món mì tôm tươi đặc trưng cực kỳ thơm ngon, ăn một miếng mỹ vị ngập tràn trong miệng, để lại dư vị vô tận.
Mùi vị kia thường xuyên vô duyên vô cớ xuất hiện trong đầu Trịnh Thư Ý vào đêm hôm, khiến cô nằm mơ cũng thèm ăn.
Thế nhưng lúc này đã gần 11 giờ đêm vẫn còn bảy, tám người đang xếp hàng.
Sau khi hai người ngồi xuống chờ một lúc, một bát mì nóng hổi đã được bưng lên.
Trịnh Thư Ý khuấy tô mì hai lần, ngẩng đầu hỏi: “Anh không ăn thật à?”
Thời Yến ngồi đối diện cô, ánh mắt khẽ đảo qua mặt cô, nhìn thoáng qua đồ ăn trong bát.
“Không ăn.”
“Được thôi, mì tiệm này ăn ngon lắm đấy, anh không ăn thì chịu.”
Dường như Trịnh Thư Ý vẫn hơi tiếc nuối, vừa rắc hạt tiêu vừa nghĩ lung tung, “Đáng tiếc họ chỉ có hai đầu bếp, buôn bán đông khách nên không nhận giao hàng, muốn ăn chỉ có thể tự đến tiệm, nếu không ngày ba bữa em đều gọi nhà này ship rồi.”
Trịnh Thư Ý nói xong, đang định vùi đầu ăn thì khóe mắt nhìn thoáng thấy gì đó, đột nhiên sửng sốt.
Chỗ ngồi của cô đối diện cửa, tầm nhìn rất tốt, nhìn được rõ mọi người đi vào.
Tay cầm đũa của cô khựng lại, không cần nhìn nhiều đã có thể khẳng định, trong số ba bốn người đi vào, có một người là Nhạc Tinh Châu.
Trịnh Thư Ý lại liếc Thời Yến quay lưng về phía cửa một cái, đột nhiên căng thẳng.
Cô còn không biết Thời Yến và Nhạc Tinh Châu có quen nhau không, nhưng dù sao nếu bây giờ chạm mặt, tình hình sẽ không hay ho gì.
Vì thế Trịnh Thư Ý nhanh chóng nhìn ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Em hơi khó chịu, vào phòng vệ sinh một chuyến đã.”
Cô nói xong không cho Thời Yến thời gian phản ứng, đặt đũa xuống đi vào phòng vệ sinh trong tiệm.
Thời Yến nhìn thoáng qua bóng lưng cô, dáng vẻ có vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Ngay sau đó, ba, bốn người đàn ông đến bên cạnh bàn, đứng vào đội ngũ xếp hàng.
Thời Yến cảm giác được bước chân, không buồn ngẩng lên, chỉ cúi đầu xem điện thoại.
Hàng người xếp hàng rất dài, bọn Nhạc Tinh Châu vừa vặn đứng cách chỗ Thời Yến không xa.
Trong tiệm không ít người nhưng vì đã muộn, phần lớn là người tan làm đến ăn khuya, vừa mệt vừa đuối, tổng thể rất yên tĩnh.
Nhạc Tinh Châu không phải mới tan làm, đêm nay có bạn thời đại học đến đây công tác, anh ta bèn gọi mấy bạn học khác làm việc ở Giang Thành ra làm bữa liên hoan.
Sau bữa ăn mọi người đi làm vài chén rượu, nhậu xong bụng toàn là rượu lại thấy đói, liền tới đây mua mang về khách sạn ăn khuya.
Mấy người chuyện trò câu được câu chăng, không biết thế nào mà chủ đề lại chuyển sang Trịnh Thư Ý.
Có người đàn ông ôm bả vai Nhạc Tinh Châu, hỏi: “Nhạc Tinh Châu, chúng ta học cùng nhau mấy năm trời, cậu nói thật đi, tại sao lại đột nhiên chia tay Trịnh Thư Ý?”
Thời Yến nghe được ba chữ ‘Trịnh Thư Ý’, mi tâm đột nhiên nhảy lên.
Ánh mắt tạm thời rời khỏi điện thoại.
Anh liếc qua mấy người kia rồi lại tiếp tục nhìn màn hình điện thoại.
Nhạc Tinh Châu im lặng một lúc, nói: “Tính cách không hợp.”
“Tính cách không hợp? Đâu phải.” Người kia nói, “Tôi thấy vẫn ổn mà, tính tình cậu tốt như vậy, tại sao tự dưng lại tính cách không hợp?”
“Đúng thế.” Có người nói xen vào, “Trước kia tôi cảm thấy hai người rất hợp nhau, rõ ràng đợt trước còn thấy hai cậu cùng ăn cơm, lúc ấy bạn gái tôi còn nói nhìn hai người rất xứng đôi.”
Đầu ngón tay Thời Yến dừng trên màn hình, khẽ nhíu mày, khóe môi chậm rãi nhếch lên.
“Thật đấy.” Nhạc Tinh Châu không muốn nói đề tài này nữa, đã hơi hơi mất kiên nhẫn, “Thì là tính cách không hợp thôi.”
Đáng tiếc mấy người bạn đều say rượu, đầu óc hơi mơ màng, không nhận thấy tâm trạng anh ta thay đổi.
“Vậy ai trong hai cậu nói lời chia tay thế?”
Nhạc Tinh Châu há hốc miệng, đôi mắt đảo một vòng, nhìn xuống đất nói: “Cô ấy.”
Đám người ăn ý im lặng.
Một lúc sau, một người cười ha ha hai tiếng, giọng nói mang vẻ khinh thường.
“Không lạ không lạ, dù sao bây giờ cô ta tiếp xúc với tầng lớp khác mà, tầm ngắm cao hơn cũng là chuyện bình thường. Gặp nhiều CEO, CFO, sao có thể vừa mắt nhân viên ngân hàng quèn nữa.”
Anh ta vừa nói lời này, sắc mặt Nhạc Tinh Châu lập tức thay đổi.
Mọi người nghĩ là câu này chọc trúng chỗ đau của Nhạc Tinh Châu, nhanh chóng hòa giải: “Bye bye thì bye bye, người sau sẽ tốt hơn, cái cũ không đi thì cái mới sao tới được.”
“Đúng đấy, cậu đẹp trai thế cơ mà, thiếu gì bạn gái, tôi thấy bạn gái hiện giờ của cậu rất tốt.”
“Đúng thế, mặc dù ngoại hình không đẹp bằng Trịnh Thư Ý nhưng ở cùng nhau quan trọng nhất là tri kỷ và hiểu nhau.”
“Ừ, nghĩ thoáng lên, xinh đẹp không lâu dài được đâu. Trịnh Thư Ý chính là kiểu công chúa nhỏ yếu đuối, nhất thời có thể chiều theo cô ta nhưng sao mà hầu hạ cả đời được?”
“Chủ tiệm, cho bốn phần mì tôm tươi mang đi.”
——
Trịnh Thư Ý đứng trong phòng vệ sinh một lúc lâu.
Môi trường ở đây không tệ, thật sự không thối nhưng huân hương quá nồng, cô suýt thì bị hun đến ngất đi.
Cô thật sự không chịu nổi, lẳng lặng mở cửa ra nhìn thoáng bên ngoài.
Nơi xếp hàng không còn ai, hình như sảnh lớn cũng không còn bóng dáng Nhạc Tinh Châu nữa.
Trịnh Thư Ý thở hắt ra nhẹ nhõm, đang định mở cửa thì điện thoại chợt vang lên.
Thời Yến: Cô yêu nhà vệ sinh à?
Trịnh Thư Ý ở trong góc trừng mắt liếc anh một cái mới chậm rãi đi ra ngoài.
“Em hơi khó chịu, để anh đợi lâu rồi.”
Cô ra vẻ thoải mái ngồi xuống, trong lòng vẫn không yên, hai mắt nhìn ngó bốn phía xung quanh.
Thời Yến vừa ngước mắt đã thấy cô lén