Edit: Bạch Cốt Tinh [Kai’Sa Team]
Một khắc đó Thời Yến vừa dứt lời, trong nháy mắt Trịnh Thư Ý liền ngẩn ra.
Mặt Thời Yến lại còn gần trong gang tấc, hơi thở quấn quanh bên người, một thứ gì đó khó nói nên lời bao phủ toàn bộ văn phòng rộng rãi này.
Dần dần, hình ảnh trong đầu Trịnh Thư Ý bắt đầu một đi không trở lại theo phương hướng không thể miêu tả.
Tám con ngựa cũng không kéo lại được.
Tâm lý không ổn định biến hóa cũng không thể che giấu hiện ra trên mặt.
Biểu hiện cụ thể là mặt Trịnh Thư Ý đỏ đến mức nóng lên.
Đương nhiên cô cũng có thể cảm nhận được cảm giác nóng rực tới từ da thịt, ngay cả hô hấp cũng biến thành hơi nóng.
Nhưng trong tiềm thức cô cảm thấy bây giờ không thể hoảng hốt.
Nhìn chằm chằm Thời Yến hồi lâu, Trịnh Thư Ý rốt cuộc chớp mắt, phun ra từng chữ từng chữ.
“Oa――À――”
Thời Yến: “…”
Trịnh Thư Ý: “Thật là mong chờ.”
Thời Yến: “…”
Rõ ràng mặt đã đỏ thành quả táo Fuji, còn ép chính mình nói ra những lời kiểu này để giữ thể diện.
Cũng không biết rốt cuộc là toan tính cái gì.
Thời Yến lập tức cảm thấy hơi buồn cười.
Lòng bàn tay anh khẽ động, nhéo cằm Trịnh Thư Ý.
“Không xấu hổ nữa sao?”
Trịnh Thư Ý: “…”
Thời Yến buông lỏng tay, chậm rãi ung dung ngồi thẳng, đeo kính lên.
Trịnh Thư Ý sờ lên cái cằm còn hơi ngứa ngáy, nhỏ giọng thầm thì: “Đây không phải chính anh nói trước sao.”
“Ừm?” Cánh tay Thời Yến duỗi thẳng, khoác lên ghế sofa, ngoẹo nửa đầu nhìn cô, “Tôi nói gì em cũng nghe sao?”
“Nghe mà…” Trịnh Thư Ý thuận miệng tiếp lời, “Anh nói gì em không nghe chứ, không phải gọi em đến tăng ca em liền đến sao?”
Người bên cạnh tới gần lần nữa.
Lại không giống như trước đó hô hấp gần gũi quấn lấy nhau, anh cúi người, vừa vặn cánh tay vòng qua sau lưng Trịnh Thư Ý.
“Vậy bây giờ tôi thật sự hơi đói bụng.”
Trịnh Thư Ý: !
Hai mắt cô trợn to, nhìn xung quanh, lắp bắp nói: “Giờ là giữa ban ngày… nơi này là văn phòng… không tốt lắm đâu?”
“Cái gì không tốt? Thực sắc, tính dã.” Thời Yến lại xích lại gần thêm chút, “Ai quy định ban ngày, ở văn phòng thì không được?”
(*)Ăn uống, sắc dục là bản tính con người
Trong nháy mắt ngón tay Trịnh Thư Ý bám chặt ghế sofa, “Anh nói như vậy, em có việc gấp muốn vào phòng vệ sinh một chuyến.”
“Phòng vệ sinh?” Thời Yến híp mắt, “Em có đam mê này?”
Trong đầu Trịnh Thư Ý ong ong một trận, thiên nhân bắt đầu giao chiến.
Tiến tới từng bước, có phải hơi nhanh quá không?
Nhưng mà cô nhìn nhan sắc này của Thời Yến, hình như mình thế nào cũng không lỗ, cảnh tượng này quả thực hơi kích thích.
Hóa ra play văn phòng viết trong tiểu thuyết không phải bịa đặt, sở thích trong giới tổng giám đốc.
Nhìn thấy ánh mắt Trịnh Thư Ý trôi nổi giữa không trung, quả nhiên bắt đầu phát tán tư duy, Thời Yến rốt cuộc để lộ ý tứ muốn trêu đùa cô, mu bàn tay chạm vào khóe môi đang cong lên, anh đứng dậy đi đến bàn làm việc của mình.
“Thu dọn đồ trước mặt em đi, ăn cơm.”
Trịnh Thư Ý: “Hả?”
“Hả cái gì hả?” Thời Yến tựa bên cạnh bàn, bễ nghễ từ trên cao nhìn xuống Trịnh Thư Ý ngồi đó, “Công ty các em không cho phép ban ngày ăn cơm ở công ty sao?”
Trịnh Thư Ý: “…”
Sửng sốt nửa ngày, cô cười gượng hai tiếng, mang theo chút buồn bực đẩy tài liệu trước mặt ra.
“Công ty em quy định khá là nghiêm khắc, thật sự là không cho phép ăn cơm ở chỗ ngồi làm việc.”
Chưa được mấy phút, tiếng chuông cửa thật sự vang lên.
Có người đưa vào hai hộp cơm hình vuông, đồng thời nhanh nhẹn bày trên bàn tiếp khách.
Trịnh Thư Ý nhìn từng loại đồ ăn được bày ra kia, mặt mày xụ xuống.
Tăng ca, tài liệu, bữa ăn công việc.
Thật đúng là một ngày phong phú.
-
Bên cạnh bàn còn bày biện một đống tài liệu lớn, Trịnh Thư Ý đánh giá một chút, lượng công việc không nhỏ nên ăn thêm mấy miếng.
Lúc ngồi ăn không cảm thấy, tới lúc sau bữa ăn đứng dậy đi vào phòng vệ sinh trong phòng làm việc của anh súc miệng, Trịnh Thư Ý mới cảm thấy dạ dày hơi căng.
Đi ra đang suy nghĩ làm sao tiêu hóa một chút, Thời Yến lại đứng lên nói: “Tôi đi họp, em đợi ở đây.”
Anh nói xong thì trực tiếp đi tới cửa lớn văn phòng, vừa muốn bước ra, đột nhiên nghĩ tới gì đó, anh quay đầu nhìn Trịnh Thư Ý đang từ từ dạo bước, nói: “Sau bữa ăn em có thói quen ăn bánh gato nhỏ sao?”
Trịnh Thư Ý: “Hả?”
Thời Yến: “Muốn ăn…”
Trịnh Thư Ý phản ứng lại, mặt không biểu cảm nói: “Không ăn.”
Thời Yến cười cười, không nói gì, sau khi đi ra, cửa phòng làm việc tự động khép lại.
Mà Trịnh Thư Ý còn đang nhìn cánh cửa kia, rất lâu sau mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, toàn thân thả lỏng, cô ngồi liệt trên ghế sofa, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tất Nhược San.
Trịnh Thư Ý: Tớ cảm thấy hướng đi sự việc bây giờ không giống với trong tưởng tượng của tớ.
Tấn Nhược San: Sao vậy?
Trịnh Thư Ý: Hình như tớ đã chệch quỹ đạo làm mợ con mẹ nó rồi, đang phi nước đại hướng về phía bạn giường.
Tất Nhược San gửi tin nhắn thoại tới, kinh ngạc nói: “Hai người lên giường nhanh vậy sao?”
Trịnh Thư Ý: ?
Trịnh Thư Ý: Nghĩ gì thế.
Trịnh Thư Ý: Nhưng tớ cảm thấy anh ta…
Cô gõ chữ đứt quãng, không có logic gì, cũng không hệ thống ngôn ngữ, lung ta lung tung kể lại chuyện xảy ra hôm nay ở văn phòng.
Cũng không biết Tất Nhược San có thể xem hiểu không.
Lúc này đoán chừng Tất Nhược San cũng đang bận việc, nhất thời chưa trả lời.
Trịnh Thư Ý đợi một hồi, sau bữa ăn cơn buồn ngủ tới, cô ôm lấy cái gối cứ như vậy dựa vào ghế sofa, định chợp mắt một lát.
Máy sưởi trong phòng làm việc mở vừa đủ, chỉ chốc lát sau Trịnh Thư Ý đã ngủ thiếp đi.
Mới chỉ hai giờ, mặt trời đã bị tầng mây chậm rãi che khuất.
Bóng râm từ màn cửa vừa vặn lắc lư trên mặt Trịnh Thư Ý, mang đến một vài cảm giác mát mẻ, trong lúc bất tri bất giác, thời gian yên lặng trôi đi trong giấc ngủ.
-
Thời Yến đi ra từ phòng họp, Khâu Phúc mang theo hai quản lý cấp trung đi theo sau lưng Thời Yến, cầm cặp văn kiện, chuẩn bị tới phòng làm việc của anh mở cuộc họp nhỏ.
Cửa vừa mở ra, đập vào mắt đã thấy một người phụ nữ nửa tựa trên ghế sofa, ngủ rất ngon.
Sỡ dĩ bọn họ liếc mắt một cái liền thấy phong cảnh này là vì người phụ nữ kia mặc một bộ váy đỏ, quá chói mắt trong văn phòng màu sắc lạnh này.
Càng chói mắt hơn là, hai chân cô ấy tùy ý đan vào nhau rũ xuống một bên ghế sofa, lộ ra một đoạn bắp chân mảnh khảnh, cùng với giày cao gót không bao bọc lấy mu bàn chân.
Bầu không khí ở cửa phòng làm việc trong nháy mắt khó nói nên lời.
Gần như nghĩ ngợi trong chớp mắt, Khâu Phúc căn cứ vào thái độ phi lễ chớ nhìn lập tức xoay mặt.
Hai quản lý cấp trung khác cũng lập tức xoay người chín mươi độ.
Quay người lại phát hiện hai người đàn ông trung niên mặt đối mặt, lại lập tức xoay người một trăm tám mươi độ ngắm nhìn phong cảnh công ty.
Thời Yến nhìn bọn họ một cái, dường như không vừa mắt sự bối rối này của họ.
“Chờ một lát.
Sau đó mới không chút hoang mang đi vào, đồng thời đóng cửa lại.
Khâu Phúc: “…”
Anh không sợ thì đóng cửa làm gì.
Bước chân Thời Yến nhẹ nhàng đi tới, giẫm lên thảm bên cạnh ghế sofa, cúi đầu nhìn Trịnh Thư Ý.
Thân thể cô hơi nghiêng, bày ra góc độ kỳ kỳ lạ lạ chống đầu.
Vừa mới ngủ một lát thì không cảm thấy gì, thế này nếu như tỉnh lại coi như cổ không gãy thì eo cũng phải cứng đờ nửa ngày.
Thời Yến ngồi xổm xuống, cánh tay vòng qua phía sau lưng và đầu gối cô, đẩy nhẹ một cái, để cô nằm vững trên ghế sofa.
Động tác nhỏ rốt cuộc vẫn quấy rầy tới Trịnh Thư Ý.
Cô nhíu mày, không mở mắt, vặn cái cổ, tìm vị trí thoải mái hơn ngủ tiếp.
Nhưng mấy phút sau, cô mới dần dần ý thức được hình như mình bị người khác di chuyển.
Trong nháy mắt mở mắt ra đó, trước mặt không có gì hết, lá cây màu xanh đung đưa nhẹ.
Trịnh Thư Ý hơi ngơ ngác, chậm rãi ngồi dậy, ngắm nhìn bốn phía, rốt cuộc phát hiện mình xuất hiện ảo giác.
Ý thức còn hơi rời rạc, Trịnh Thư Ý nhìn màn hình điện thoại, đúng ba giờ chiều, cô vậy mà không chú ý ngủ hơn một giờ.
Trong điện thoại còn có mấy tin nhắn thoại Tất Nhược San gửi tới chưa đọc.
Ngủ trưa xong, người lại càng mệt mỏi hơn.
Trịnh Thư Ý ngay cả hô hấp cũng chậm lại, lười biếng tựa vào ghế