Edit: Tiểu Yến Thời gia
Xóa WeChat của Thời Yến là quyết định của Trịnh Thư Ý sau khi khóc đã đời một trận.
Trong chuyện này, Thời Yến rất dứt khoát gọn gàng, ngược lại cô thì dông dài.
Dù sao cô cũng bị Thời Yến ghét rồi, với tính cách của anh thì chuyện giữa bọn họ chắc chắn không còn bất kỳ hy vọng nào nữa.
Giữ lại liên lạc của anh trừ bỏ tăng thêm chờ mong vô vọng thì chẳng có lợi gì cho Trịnh Thư Ý.
Hơn nữa anh cũng sẽ không liên lạc lại với cô, cũng chẳng quan tâm có bị xóa bạn bè không.
Cho nên sau khi xóa WeChat của anh xong, ngoại trừ một chút trống vắng thì Trịnh Thư Ý cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Mấy ngày kế tiếp cô còn rất nhiều việc phải làm, sau khi tập trung toàn lực, năng suất tăng mạnh, trong mắt đồng nghiệp ở công ty cô nghiễm nhiên đã trở thành một kẻ cuồng công việc.
Có một buổi sáng, Khổng Nam bị tiếng lầu trên sửa nhà ồn ào ngủ không yên giấc, đến công ty sớm nửa tiếng. Cô ấy nghĩ dù sao các sếp cũng chưa tới, định làm biếng một hồi.
Nhưng thấy Trịnh Thư Ý còn tới sớm hơn mình vẫn nghiêm chỉnh ngồi trước máy tính gõ chữ, Khổng Nam chợt chột dạ, lặng lẽ meo meo bỏ điện thoại xuống.
Đến giờ làm việc chính thức, Khổng Nam cuối cùng vẫn không nhịn được, đạp ghế đến cạnh Trịnh Thư Ý.
“Gần đây cậu sao rồi? Thật sự coi công ty là nhà hả? Có cần tớ dọn cái giường tới luôn không?”
Trịnh Thư Ý mải mê viết bưu kiện, không có thời gian tán gẫu với cô ấy.
“Tớ đang bận, có chuyện buổi trưa nói.”
“Tớ thì có chuyện gì được.” Khổng Nam vừa đi vừa càm ràm, “Chủ yếu là cậu như vậy khiến tớ rất áp lực.”
Trước mắt Trịnh Thư Ý đang chuẩn bị hồ sơ xin visa nước Mỹ. Với kinh nghiệm trong quá khứ của cô, rảnh rỗi bớt thời gian chuẩn bị cũng phải mất một tuần.
Nhưng lần này cô chỉ cần nửa ngày đã làm xong.
Ngày phỏng vấn xin visa là thứ 5. Mặc dù đã hẹn trước với nhân viên thị thực nhưng thường phải mất gần như cả ngày, nên Trịnh Thư Ý xin nghỉ buổi chiều để đến đại sứ quán.
Lúc tới nơi, quả nhiên như cô đoán, hàng người đông đúc xếp dài từ phòng khách đại sứ quán đến tận con ngõ bên ngoài, liếc mắt một cái đã thấy khó thở rồi.
Thời tiết hôm nay rét tháng ba, nhiệt độ đột nhiên hạ xuống, lúc ra ngoài Trịnh Thư Ý còn quên đeo khăn quàng.
Rét tháng ba bà già chết cóng, gió ngoài đường không hề dịu dàng như mùa đông chút nào, từng cơn thốc qua cổ còn tặng kèm vài giọt mưa phùn, Trịnh Thư Ý bị cóng tới mức hắt xì mấy cái.
“Trịnh Thư Ý?”
Bị tiếng hắt xì liên tục trong đám người đông nghịt hấp dẫn sự chú ý, Dụ Du rốt cuộc phát hiện ra Trịnh Thư Ý.
Anh ta xuyên qua dòng người, đi tới bên cô, “Cô cũng tới làm visa?”
Đang lúc nói chuyện, anh ta giơ lên một tờ khăn giấy.
Lỗ mũi Trịnh Thư Ý rất ngứa, tự nhiên nhận lấy khăn giấy, che miệng lại hắt xì rồi mới lên tiếng: “Đúng vậy, đầu tháng sau tôi phải đi Mỹ công tác.”
Cô nhìn Dụ Du, nhớ tới kế hoạch anh ta nói trước kia, lại hỏi: “Anh đã phải đi rồi?”
Dụ Du: “Không, tôi làm thị thực ngắn hạn.”
“Hả?” Trịnh Thư Ý xoa xoa mũi, ném khăn giấy đi, hỏi, “Trước đây không phải anh nói phải đi Mỹ du học à?”
“Lúc trước đúng là có kế hoạch này, nhưng bây giờ công ty cho tôi một số lựa chọn, vì vậy lần này tôi mới sang Mỹ tham gia diễn đàn học thuật đã được sắp xếp từ trước.”
Dụ Du cúi đầu, lúc nói chuyện đồng thời tháo mắt kính xuống, dùng khăn giấy thong thả lau chùi tròng kính dính nước mưa.
Lúc này Trịnh Thư Ý mới chú ý anh ta có một đôi mắt rất đẹp, cặp mắt hai mí bình thường bị che khuất nhưng sau khi tháo kính xuống, đuôi mắt nhếch lên lại có chút thần thái hấp dẫn người khác.
Nhưng khi nhìn ánh mắt của anh ta, trong đầu Trịnh Thư Ý lại hiện ra hình ảnh Thời Yến.
Ánh mắt anh càng thâm thúy hơn, lộ ra vẻ lạnh nhạt từ chối thân cận từ sâu bên trong.
Lại một cơn gió thổi tới, cả người Trịnh Thư Ý lần nữa rét run lên.
Chẳng biết trước kia cô làm thế nào đối mặt với đôi mắt ấy mà còn không biết sống chết dính lấy.
Xếp hàng một buổi chiều nhưng làm thủ tục chỉ mất mười phút.
Lúc hai người ra khỏi đại sứ quán, sắc trời đã tối.
Chẳng biết có phải do lăn lộn quá lâu không mà Trịnh Thư Ý cảm giác lòng bàn tay nóng lên, cả người bủn rủn vô lực.
Khi cô và Dụ Du đi tới bãi đỗ xe, mưa đã tạnh nhưng mặt đất vẫn ướt nhẹp, càng có vẻ rét mướt hơn.
“Cùng ăn bữa cơm đi.” Vừa lên xe, Dụ Du nói, “Ăn xong tôi đưa cô về nhà.”
Trịnh Thư Ý gật đầu, “Được.”
Lúc lái xe, Dụ Du liên tục nhận mấy cuộc gọi công việc, Trịnh Thư Ý yên lặng ngồi cạnh ghế lái xem điện thoại, hai người không có gì để trao đổi, bầu không khí rất hài hòa.
Chờ dừng đèn xanh đèn đỏ, anh ta chống cùi chỏ dựa vào cửa sổ, nghiêng đầu nhìn Trịnh Thư Ý.
“Gần đây tâm trạng cô không tốt lắm?”
“Ừ?” Trịnh Thư Ý ngẩng đầu lên từ điện thoại, phất phất tóc, “Có chút.”
Thật ra cô chưa quen Dụ Du lâu, nhưng anh ta hơn cô mấy tuổi, cả người lúc nào cũng lộ vẻ thong dong ổn định.
Quan trọng hơn chính là, cái cảm giác ở trong thành phố xa lạ vật đổi sao dời này lại gặp được một người đồng hương không tình bạn nào so sánh được.
Vì vậy đối mặt với người “tuy quen mà lạ” như anh ta, Trịnh Thư Ý cũng dễ dàng thổ lộ tâm tình hơn.
Nghe vậy, Dụ Du không hỏi nhiều thêm, “Vậy hôm nay tôi mời, cô đừng giành với tôi kẻo tâm trạng lại càng tệ hơn đấy.”
Trịnh Thư Ý bất ngờ bị anh ta chọc cười, gật đầu liên tục: “Được.”
Dụ Du chọn một nhà hàng đặc trưng Thanh An.
Lúc xuống xe anh ta lại nhận được điện thoại, Trịnh Thư Ý bèn yên lặng đi theo sau lưng.
Phố đối diện, bãi đỗ xe lộ thiên của Bách hóa Lan Thần.
Tài xế mở cửa xe, Tần Thời Nguyệt cầm túi xách đi xuống, liếc mắt đã thấy một bóng người quen thuộc.
Cô đột nhiên dừng bước, rướn cổ híp mắt nhìn.
Đúng là Trịnh Thư Ý.
Hôm nay là ngày gì vậy.
Tần Thời Nguyệt nhìn thoáng qua bong bóng hồng lớn trưng bày trước cửa bách hóa.
Lễ tình nhân hả?
Trịnh Thư Ý mà lại ăn tối với người đàn ông khác ư!
-
Trong nhà hàng.
Phục vụ vừa đặt thực đơn lên vừa nói: “Hôm nay là lễ tình nhân, nhà hàng chúng tôi mở thêm combo cặp đôi, anh chị có thể xem chi tiết ở trang đầu ạ.”
Dụ Du dựa vào ghế, rũ mắt nhìn thực đơn, thờ ơ nói: “Cô bé, ai nói chúng tôi là tình nhân?”
Lúc anh ta mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng mang theo chút ngứa ngáy phất qua lỗ tai, khóe miệng có ý cười nhàn nhạt.
Phục vụ cúi đầu nhỏ giọng nói: “Xin lỗi…”
Dụ Du xem thực đơn mấy lần rồi đưa cho Trịnh Thư Ý: “Cô chọn thêm nữa đi.”
Nhưng Trịnh Thư Ý còn đang bị chữ ‘lễ tình nhân’ trong miệng phục vụ khiến lòng nổi sóng. Cô vừa xem thực đơn vừa thất thần.
Nếu ngày mùng bốn ấy Thời Yến không tới Thanh An.
Giờ phút này người ăn cơm với cô hẳn sẽ là anh.
Nửa phút sau, Trịnh Thư Ý thở dài, khép thực đơn lại.
“Anh chọn là đủ rồi.”
-
Trong lúc chờ đồ ăn được chuẩn bị, Dụ Du tháo kính xuống, xoa mày, “Gần đây ba mẹ giục cô đi xem mắt à?”
“Không có.” Trịnh Thư Ý cười nói, “Đầu năm tương đối bận, bọn họ không rảnh rỗi như vậy, có thể qua một khoảng nữa mới bắt đầu.”
Dụ Du nhíu mày, đang định nói gì đó thì đột nhiên thấy Trịnh Thư Ý nghiêng đầu nhìn về phía cửa.
“Tần Thời Nguyệt?”
Chỉ trong chớp mắt Trịnh Thư Ý thất thần, giây tiếp theo, Tần Thời Nguyệt đã đi đến trước mặt cô.
“Em tới ăn cơm một mình à?”
Lúc nói chuyện Trịnh Thư Ý theo bản năng nhìn sau lưng cô ấy.
Không có ai khác.
“Đúng vậy.” Tần Thời Nguyệt cúi đầu, ánh mắt lơ đãng quét qua Dụ Du, “Chị đi ăn với bạn à?”
Trịnh Thư Ý gật đầu.
Tần Thời Nguyệt không hỏi thêm gì nhưng cũng không đi, cứ đứng ở đó mắt to trừng mắt nhỏ với Trịnh Thư Ý.
Trịnh Thư Ý không hiểu cô ấy có ý gì, chớp chớp mắt.
Mấy giây sau, Dụ Du vẫy tay với phục vụ: “Thêm một bộ chén đũa.”
Trịnh Thư Ý cũng kịp phản ứng, lập tức nói: “Ăn chung nhé?”
Tần Thời Nguyệt vừa kéo ghế vừa nói: “Ngại quá.”
Sau khi ngồi xuống, cô ấy lập tức lôi điện thoại ra nhắn tin cho Thời Yến.
Tần Thời Nguyệt: Cậu, hôm nay là lễ tình nhân đấy!
Cậu trẻ: ?
Tần Thời Nguyệt: Có gã nào đó mời chị Thư Ý đi ăn cơm rồi đây này, sao cậu còn chưa hành động gì?
Sau khi nhắn xong, Tần Thời Nguyệt ngẩng đầu lễ phép cười với Dụ Du, thuận tiện tỉnh bơ quan sát anh ta.
Khuôn mặt không đẹp trai như cậu mình, thoạt mình cũng không giàu có như cậu.
Không chơi.
-
Nửa giờ sau, trên bàn ăn, Tần Thời Nguyệt nói ngày càng ít.
Đến tận cuối bữa, canh được bưng lên, Tần Thời Nguyệt rũ thấp mắt, nắm thìa thất thần khuấy canh trong chén.
Cô rút lại kết luận vừa rồi.
Trải qua nửa giờ tiếp xúc, cô cảm thấy cậu mình đang rất nguy hiểm.
Suy nghĩ trong đầu đang bay xa thì đột nhiên bị tiếng rung điện thoại kéo trở về.
Cậu trẻ: Cho nên?
Cho nên?
Còn cho nên à?
Tần Thời Nguyệt quả thực hận rèn sắt không thành thép.
Cô giận đến mức theo bản năng liếc nhìn Dụ Du, vừa lúc ánh mắt anh ta cũng lướt qua cô.
Nhìn lén bị bắt gặp, Tần Thời Nguyệt không tự chủ được hơi hốt hoảng, múc canh lên cho vào miệng.
Dụ Du đang nói chuyện với Trịnh Thư Ý đột nhiên duỗi tay chặn tay Tần Thời Nguyệt lại.
“Chờ một chút.”
Tần Thời Nguyệt bỗng ngẩng đầu, chỉ thấy được sườn mặt Dụ Du.
Lúc này anh ta mới xoay đầu nhìn Tần Thời Nguyệt, “Cẩn thận nóng.”
Dưới lớp mỡ trong chén là canh gà nóng bỏng.
Trong lòng Tần Thời Nguyệt bỗng nhiên thấy căng thẳng. Cô cúi đầu, chớp chớp mắt, càng thêm thất thần khuấy canh.
Cô nghĩ, cậu trẻ của mình xong rồi, người ta tỉ mỉ hơn, săn sóc hơn cậu nhiều.
Còn dịu dàng hơn cậu nữa chứ.
-
Trịnh Thư Ý về đến nhà vẫn chưa tới 8 giờ.
Đèn đường dưới lầu đã sáng lên, đám hàng rong cũng đều bắt đầu bày biện, mặc dù thời tiết lạnh nhưng vẫn cứ náo nhiệt không ngớt.
Thế mà không biết tại sao, hôm nay cô lại cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, chuyện gì cũng không muốn làm. Thu quần áo phơi ngoài ban công xong, cô nằm thẳng lên giường, chăn còn chưa đắp đã ngủ mất.
Khoảng hơn một tiếng sau, cô mơ màng tỉnh lại, cảm thấy cả người càng thêm uể oải, hơn nữa cảm giác mình ra mồ hôi.
Lúc cô giùng giằng đứng dậy còn có cảm giác muốn nôn, ngồi xổm cạnh thùng rác nôn khan mấy cái nhưng không phun ra được gì.
Ngồi trên đất một hồi, Trịnh Thư Ý bất giác nhận ra có lẽ mình đã bị ốm.
Cô lấy súng đo nhiệt độ ra, thử một chút.
Quả nhiên sốt rồi.
-
Trời lại bắt đầu mưa nhỏ.
Xe Thời Yến đã đậu dưới lầu gần hai tiếng đồng hồ.
Anh không biết tại sao mình muốn tới đây.
Trong nháy mắt thấy tin nhắn của Tần Thời Nguyệt, anh sống sờ sờ tức quá hóa cười.
Sau đó anh mặc áo khoác, một đường chạy xe xuyên qua hơn nửa nội thành Giang Thành tới.
Nhưng khi đến dưới