Triều Tư Mộ Noãn

Giấu Giếm


trước sau

Vệ Kiều xảy ra tai nạn giao thông, không đợi được Thập Nhất trở về.

Thập Nhất còn chưa rời khỏi Khải Mậu liền nhận được điện thoại của Bùi Thiên, điện thoại của nàng rơi xuống đất, cạch một tiếng, trùng trùng điệp điệp đánh vào trong lòng nàng, xung quanh tràn đầy nắng hạ, toàn thân nàng lại là lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương, lạnh đến mức nàng nhịn không được mà rùng mình một cái, run rẩy nhặt điện thoại lên từ trên mặt đất, đặt ở bên tai: "Ngươi nói cái gì?"

Đầu kia điện thoại Bùi Thiên có một lát trầm mặc, tiếp theo chậm rãi nói: "Tam tiểu thư đi công tác trên đường xảy ra tai nạn giao thông, hiện tại đang cấp cứu ở bệnh viện của bác sĩ Tô."

Lòng đau như bị dao cắt kéo đến, trái tim Thập Nhất thắt lại đau đớn, nỗi đau trực tiếp vọt vào trong đầu của nàng, bàn tay cầm tay điện thoại run rẩy, dường như không phải chỉ là đang cầm một chiếc điện thoại nhẹ nhàng, nàng đứng dưới ánh mặt trời, cắn chặt răng hỏi: "Chuyện xảy ra khi nào."

Bùi Thiên cúi đầu: "Nửa tiếng trước."

Nửa tiếng trước?

Nửa tiếng trước!

Nửa tiếng trước nàng còn mỉm cười nói với mình, hảo, ta chờ ngươi trở về.

Như vậy chính là chờ đợi nàng sao?

Nàng biết mình không có khả năng làm tổn thương nàng mảy may, biết rõ mình không nhẫn tâm làm đau nàng, ngay cả ôm lấy nàng, bản thân cũng không dám dùng sức, đừng nói là làm tổn thương đôi chân của nàng, nàng biết rõ, nàng cái gì đều biết.

Cho nên nàng lựa chọn dùng loại phương thức này?

Thập Nhất đứng ở trước cửa lớn công ty Khải Mậu, sống lưng thẳng tắp trong phút chốc đã cong lại, cả người suy sụp mà ngồi xuống đất, ôm lấy đầu gối bật khóc thành tiếng!

Đỗ Nguyệt Hàn đi ra công ty liền nhìn đến bộ dạng lạc phách* của Thập Nhất, hắn đi về phía trước hai bước, cúi người xuống gọi: "Thập Nhất?"

(*Sợ hãi, vô hồn)

Thập Nhất ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt phủ một tầng nước mắt mịt mờ, khóe mắt đỏ ửng, toàn tâm đau đớn qua đi, nàng từ từ đứng lên, gật đầu nhẹ với Đỗ Nguyệt Hàn đang đứng ở bên cạnh: "Đỗ tổng."

Đỗ Nguyệt Hàn có chút không hiểu: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Thập Nhất nuốt nước miếng, hai tay nắm thật chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay, cơn đau đến thấu xương lại kéo tới, nàng miễn cưỡng lộ ra một nụ cười: "Không có gì. Ta đi trước."

Nàng nói xong cũng không quay đầu lại mà rời khỏi Khải Mậu, Đỗ Nguyệt Hàn đứng ở phía sau cau mày lại, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của nàng.

Thập Nhất đến bệnh viện đã là chuyện của môt tiếng sau, nàng đi đi lại lại ởngoài cửa lớn bệnh viện thật lâu, nàng không dám vào đi, nàng sợ nghe được Tô Tử Ngạn nói với nàng, thực xin lỗi, ta đã tận lực rồi.

Nàng từng tưởng tượng qua một vạn loại khả năng mất đi Vệ Kiều, nhưng mà đến khi những khả năng đó có thể phát sinh, nàng vẫn là không thể không trốn tránh, nàng sợ hãi.

Nàng không muốn đối mặt.

Thập Nhất nhìn chằm chằm vào cửa lớn bệnh viện, chuông điện thoại đột ngột vang lên, tay phải của nàng run rẩy chậm rãi cầm điện thoại lên, nhìn danh tự hiện lên trên màn hình điện thoại.

—— Kiều Kiều.

Nàng cất bước chạy vào trong bệnh viện!

Vệ Kiều tỉnh lại không thấy Thập Nhất còn cảm thấy có chút kỳ quái, nàng quay đầu hỏi: "Đã liên lạc với Thập Nhất chưa?"

Nàng hiểu rõ Thập Nhất, Thập Nhất không có khả năng làm tổn thương nàng, sở dĩ nàng nói như vậy, chỉ là muốn sớm cho người kia một mũi thuốc chuẩn bị tinh thần, nhưng nàng không nghĩ tới, dược hiệu của mũi thuốc quá lớn, cho nên Thập Nhất không chịu nổi, thiếu chút nữa đã vỡ tan.

Bùi Thiên nhìn đồng hồ: "Một tiếng trước, ta đã liên lạc với Thập Nhất rồi."

Vệ Kiều cau đôi mi thanh tú lại, để Bùi Thiên lấy điện thoại của mình đến, vừa gọi được liền nghe ngoài cửa phòng bệnh truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cánh cửa bị mở ra, Thập Nhất thở dốc đứng ở đó, nàng vừa mới chuẩn bị đưa tay để Bùi Thiên rời đi, Thập Nhất liền vọt đến bất chấp mà ôm lấy nàng.

"Kiều Kiều." Thanh âm của Thập Nhất mang theo tiếng khóc nức nở: "Ngươi sao có thể làm như vậy?"

"Ngươi sao lại dám làm như vậy?"

"Ngươi có biết làm như vậy nguy hiểm cỡ nào hay không!"

"Ngươi có biết ta thiếu chút nữa mất đi ngươi rồi hay không!"

Những lời trách cứ của Thập Nhất đột ngột ập đến, Bùi Thiên kinh ngạc nhìn Thập Nhất phát giận, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người nổi giận với Tam tiểu thư, càng làm hắn bất ngờ chính là, Tam tiểu thư không những không có tức giận, ngược lại còn dùng giọng nói mềm yếu mà đáp lại: "Thực xin lỗi."

Hắn đứng ở bên cạnh, nhìn thấy bàn tay đang đặt trên giường bệnh của Vệ Kiều giơ lên, hắn gật đầu, rời khỏi phòng bệnh, lờ mờ có thể nghe được thanh âm Thập Nhất tiếp tục phát tiết.

Thập Nhất là sinh khí, tức giận đến không kìm được, nhưng cũng là do quá lo sợ, không có cách nào khác.

Việc đấu tranh với số phận, nàng chưa từng dành phần thắng, có thể ở bên cạnh Vệ Kiều thêm một giây, đã là phần thưởng do ông trời ban tặng, cho tới bây giờ nàng sẽ không vô duyên vô cớ mà nổi giận, chỉ là lần này, thật sự là đã dọa đến nàng.

Vệ Kiều cũng biết lần này hành động của bản thân quá đột ngột, quá mạo hiểm, nhưng mà ngoại trừ làm như vậy, liền không có phương pháp nào khác, cho nên nàng để mặc Thập Nhất phát tiết tâm tình sợ hãi, nàng vỗ nhẹ lên lưng Thập Nhất, sờ đến một thân mồ hôi lạnh, Vệ Kiều siết chặt bàn tay, nói khẽ bên tai Thập Nhất: "Thực xin lỗi."

"Thực xin lỗi, Thập Nhất, thực xin lỗi."

Thập Nhất gắt gao ôm lấy hai vai Vệ Kiều, thân thể vẫn là đang run rẩy, hai tay đang ôm lấy Vệ Kiều cũng run lên, đôi mắt nàng đỏ ửng, đáy mắt ngân ngấn một vùng nước, cắn góc môi nói: "Ta không muốn nghe ngươi nói thực xin lỗi."

Vệ Kiều hé miệng, lại im lặng, trong phòng bệnh chỉ truyền đến tiếng khóc thút thít của Thập Nhất, không lâu sau, Tô Tử Ngạn gõ cửa đến làm kiểm tra, nhìn thấy hai người như vậy cũng không biết nên nói cái gì, trước khi đi liền gọi: "Thập Nhất, ngươi đi theo ta một chút."

Thập Nhất buông Vệ Kiềura, lưu luyến mà đi theo sau lưng Tô Tử Ngạn ra khỏi phòng bệnh.

"Ta biết ngươi rất khổ sở, nhưng mà đến giai đoạn cuối, trái tim nàng tùy thời đều có thể đột ngột ngừng đập, những chuyện này trước khi các ngươi xác định quan hệ, ta cũng đã nói với ngươi. Kỳ thật nàng đã sớm không chịu đựng nổi, nhưng sợ ngươi lo lắng, luôn là không nói ra, qua tết, nàng đã từng làm phẫu thuật một lần..."

Thập Nhất kéo căng thân thể, không dám tin mà nhìn Tô Tử Ngạn: "Ngươi nói cái gì?"

Tô Tử Ngạn nhìn đứa nhỏ trước kia chỉ đứng tới bờ vai mình, hiện tại đã có thể nhìn thẳng vào mình, hắn không do dự, tiếp tục nói: "Đừng lo lắng, nàng đã cố gắng vượt qua được, nàng bây giờ có thể cố gắng vượt qua được, nhân tố mấu chốt nhất chính là ngươi." Nói đến đây hắn bật cười: "Ta thật sự không nghĩ tới, có một ngày nàng sẽ xem ngươi còn trọng yếu hơn so với Vệ Thiên."

Thập Nhất cắn môi, thân thể cứng ngắc, kiên trì hỏi: "Bệnh tình của nàng, có phải lại chuyển xấu hay không."

Tô Tử Ngạn gật đầu: "Ân, ta không muốn nói dối ngươi, Kiều Kiều cũng sẽ không nói dối ngươi, nếu tiếp tục như vậy, chuyện phẫu thuật cấy ghép tim là cần sớm tiến hành, thời điểm này ngươi không thể ngã xuống, ngươi là hậu thuẫn của nàng, Kiều Kiều đưa ngươi xuất ngoại, cũng không phải hy vọng ngươi có thể bảo vệ Vệ gia, giữ vững vị trí của Vệ Thiên, nàng chỉ là hy vọng sau khi nàng đi rồi, ngươi có thể tự tạo nên một bầu trời riêng cho bản thân."

"Thập Nhất, ta muốn ngươi không chỉ tạo nên một
bầu trời riêng cho bản thân, còn mong ngươi có thể tạo nên tạo một bầu trời cho Kiều Kiều."

Thập Nhất cắn răng: "Ta đã biết."

Tô Tử Ngạn vỗ vỗ bả vai nàng: "Kiên cường một chút."

Đầu mũi Thập Nhất chua xót, cuống họng nghẹn ngào, trước mắt mông lung, nàng chỉ vừa hơn hai mươi tuổi, nàng chỉ mới cùng Vệ Kiều hưởng thụ hai năm vui vẻ, nàng thật vất vả mới tìm được ngọn đèn thắp sáng cuộc đời mình, hiện tại ông trời lại nói, không được, ngọn đèn này của nàng đã không còn bấc, tùy thời liền sẽ vụt tắt, dường như là một trò đùa cực hạn.

Nhưng mà trò đùa này, từ đầu đến cuối, nàng liền đã hiểu rõ.

Thập Nhất nghiêm túc nói: "Bác sĩ Tô, ngươi yên tâm, ta biết nên làm như thế nào rồi."

Tô Tử Ngạn thấy nàng trấn tĩnh như vậy không khỏi gật đầu: "Khổ cực ngươi."

Thập Nhất cười khổ: "Ta cũng không khổ bằng nàng."

Tô Tử Ngạn nhìn nước mắt nàng trượt xuống trên gương mặt lại cắn răng không phát ra một chút tiếng khóc nào, trong lòng hắn cũng là không chịu nổi, liếc mắt nói: "Ngươi đi vào cùng nàng a, hiện tại thân thể của nàng rất suy yếu, cần tĩnh dưỡng, ngươi đừng để nàng nói quá nhiều."

"Ân." Từng tiếng từng tiếng đáp ứng, Thập Nhất giống như là người máy, chỉ biết lặp lại, hảo, ta đã biết, ta đã hiểu, Tô Tử Ngạn không đành lòng nhìn bộ dạng nàng như vậy, khi quay đầu đi khóe mắt cũng đã ẩn ẩn bọt nước, hắn hít vào một hơi: "Đi vào đi."

Thập Nhất dùng đầu ngón tay phủi đi bọt nước đọng lại nơi khóe mắt, khi đẩy cửa đi vào khóe môi còn mang theo nụ cười nhẹ nhàng, nàng gọi: "Kiều Kiều."

Vệ Kiều nâng mắt, đem thần sắc của nàng thu hết vào đáy mắt, mở miệng nói: "Tử Ngạn đã nói với ngươi rồi?"

Thập Nhất không còn làm loạn giống như vừa rồi, chỉ là rất nhẹ rất nhẹ mà gật đầu, nàng hỏi: "Có đói bụng không? Ta để Liễu thẩm đưa chút cháo đến? Hay là uống chút nước?"

Nàng nói xong đi đến bên cạnh máy đun nước, lấy đến nửa ly nước ấm, đi đến bên cạnh Vệ Kiều, cắm ống hút vào, Vệ Kiều nhấp miệng nói: "Là ta bảo hắn đừng nói cho ngươi."

"Ta đều đã biết." Trong nháy mắt Thập Nhất dường như liền trưởng thành lên rất nhiều, người vừa rồi còn lớn tiếng khóc loạn kia đã biến mất không thấy, người hiện tại đang đứng trước mặt Vệ Kiều rất trầm ổn, Thập Nhất đặt cái ly trên tủ đầu giường, cúi đầu nói: "Ta biết thân thể ngươi càng ngày càng không tốt, ta biết ngươi năm trước đã từng làm phẫu thuật, ta biết ngươi sợ ta lo lắng, cho nên không nói cho ta."

"Nhưng mà Kiều Kiều, ta cũng muốn ngươi biết, ngươi là thân nhân duy nhất của ta trên đời này, ta lo lắng cho người, tất cả chuyện của ngươi, ta đều không muốn bỏ qua, bất kể là tốt hay là xấu, dù là phẫu thuật, ta cũng muốn ngồi ở ngoài cửa, chờ ngươi quaylại."

Vệ Kiều quay đầu nhìn Thập Nhất, ánh mặt trời chói mắt, nàng nheo mắt phượng, Thập Nhất chống lại đôi mắt trong trẻo của nàng nói: "Cho nên lần sau có bất cứ chuyện gì, ta hy vọng ngươi đừng gạt ta. Có được không?"

Hai tay Vệ Kiều nắm lấy góc chăn, khóe môi khẽ động, chưa kịp nói gì cánh cửa liền đã bị gõ vang, thanh âm của Bùi Thiên lập tức truyền đến: "Tam tiểu thư."

"Vào đi."

Cửa phòng bệnh mở ra, Bùi Thiên đi vào trước tiên nhìn qua Thập Nhất, lại nhìn Vệ Kiều, cúi đầu nói: "Tam tiểu thư, Lạc Châu Bình đã biết chuyện về mảnh đất ở Hoài thành, hắn cũng muốn tham dự đấu giá."

Vệ Kiều biến sắc: "Cái gì? Làm sao hắn lại biết?"

Bùi Thiên không chần chờ mà đáp lại nàng: "Kiều đặc trợ cung cấp tin tức cho hắn."

Thần sắc Vệ Kiều lạnh xuống, mắt phượng càng thêm lãnh khốc: "Đỗ tiên sinh biết chuyện này sao?"

Bùi Thiên gật đầu: "Đã biết, hắn đã tìm Kiều đặc trợ rồi, chỉ là Lạc Châu Bình..."

Hai năm nay công ty của Lạc Châu Bình phát triển như mặt trời ban trưa, nếu như lại cho hắn biết tin tức này, vậy hắn nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào mà chụp lấy mảnh đất này, cho dù là sang tay, lợi nhuận cũng phi thường khả quan, huống chi hiện tại cũng không ai biết được tin tức này, cho nên giá cạnh tranh sẽ không nâng lên cao, Vệ Kiều suy nghĩ một chút, lại nghe Thập Nhất nói: "Ta bây giờ liền nhận chức a."

Vệ Kiều ngước mắt: "Cái gì?"

Thập Nhất miễn cưỡng mỉm cười với nàng, nhỏ tiếng nói: "Bây giờ thân thể ngươi không tốt, chuyện lớn chuyện nhỏ ở công ty không thể để người xử lý, ta bây giờ liền nhậm chức, tuy rằng không đủ danh chính ngôn thuận, chỉ là Lạc Châu Bình đang bận rộn với mảnh đất ở Hoài thành, sẽ không quá so đo, hết thảy chờ ta ngồi lên vị trí phó tổng lại nói sau."

Đôi mi thanh tú của Vệ Kiều cau chặt: "Nhưng mà ngươi đối với nội bộ công ty còn chưa đủ quen thuộc."

Thập Nhất cười với nàng: "Không phải là còn có ngươi sao? Ta không hiểu, không biết, ngươi liền dạy ta."

Vệ Kiều nghe vậy hàng lông mày đang cau chặt cũng thả lỏng một chút, nàng gật đầu: "Cũng tốt."

Nàng quay đầu nói với Bùi Thiên: "Bùi Thiên, ngày kia tổ chức cuộc hợp, ngươi đi sắp xếp một chút."

Bùi Thiên gật đầu: "Hảo."

Hắn nói xong liền chuẩn bị rời đi, Thập Nhất bỗng nhiên gọi lại: "Bùi trợ lý."

Động tác của Bùi Thiên dừng lại, lập tức quay đầu: "Thập Nhất tiểu thư còn có việc?"

Thập Nhất gật đầu, nhìn Vệ Kiều, suy nghĩ vài giây mới nói: "Giúp ta liên hệ một người."

Bùi Thiên khó hiểu: "Xin ngài cứ nói."

Ánh mắt Thập Nhất kiên định nói: "Giúp ta liên hệ với Thẩm Hạo."

Truyện convert hay : Tà Vương Truy Thê

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện