Editor – Beta: Trân (Pudding)
–––––––––
Lúc Trì Sơ quay về Sơn cư, trên đường gặp được hai người từ trên đi xuống.
Hai người này khoảng 40 đến 50 tuổi, một người mặc chiếc áo khoác quân đội cũ, hút thuốc, cau mày, một người khác mặc chiếc áo lông đen, đeo mắt kính, miệng đang nói gì đó.
Người của thôn Phượng Đầu, có thể là cán bộ trong thôn.
Hai người nhìn thấy Trì Sơ, mỉm cười: “Nhóc con đến du lịch à, ngày mốt trong thôn chúng tôi có chuẩn bị buổi tiệc mừng thọ, mấy cậu cũng tới nhé, nhiều người náo nhiệt không khí cũng vui hơn!”
Quả thật người trong nước rất chú ý cái gọi là vui lây, nhất là ở nông thôn, giống như mấy ngày vui như cưới hỏi mừng thọ này nọ, gia chủ rất hoan nghênh đến chơi.
Thôn Phượng Đầu cũng dùng cách này để làm mánh lới hấp dẫn một ít du khách, xem như một công đôi chuyện, dù sao khách càng nhiều không khí càng náo nhiệt, chủ nhà càng có mặt mũi càng vui.
Cho đến khi trở lại sảnh lớn Sơn cư, mấy vị khách đều có mặt, đang thảo luận về tiệc mừng thọ ngày mốt.
“Anh Trì về rồi à, có muốn uống gì không?” Thẩm Phương biết Trì Sơ quen biết Triệu Hoằng Văn, cũng được dặn dò, cho nên chiêu đãi Trì Sơ khác với những du khách khác.
“Một ly nước ấm là được.” Nhìn sắc trời u ám bên ngoài, đó chỉ mới 4 giờ chiều mà thôi, có lẽ tối này tuyết sẽ rơi.
Thẩm Phương cầm một ly nước ấm lại, thuận miệng nói về chuyện mừng thọ trong thôn.
“Ngày mốt ở trong thôn có một bà cụ mừng đại thọ 80 tuổi, đám con cháu hiếu thuận muốn làm thật lớn, gần như cả thôn sẽ tham gia.
Bây giờ du khách trong thôn rất ít, vừa rồi trưởng thôn đến đây nói về chuyện này, hoan nghênh du khách đến ăn mừng.”
“Thời tiết cũng không tốt, nhiều người như vậy, bày tiệc ở đâu?” Trì Sơ hỏi.
“Đầu thôn tây, bên kia nằm cạnh Ủy Hội thôn, có chỗ sân phơi lúa khá rộng.
Vì đề phòng thời tiết đã dựng mái che.” Thẩm Phương lại nhìn về phía mấy người khách khác, cười nói: “Thôn trưởng nói, trong tiệc mừng họ có chuẩn bị vài món ăn thôn quê, đặc biệt là gà trân châu.
Tuy nói là nuôi thả, nhưng toàn nuôi thả trong rừng, không khác gì gà rừng cho lắm.”
“Gà trân châu à, một con hơn một trăm đó.” Cô gái cột tóc đuôi ngựa sáng mắt, rất động tâm.
“Vậy cũng có lời, trong bữa tiệc chắc chắn sẽ không chỉ có vài thứ tốt.” Bạn trai vừa lướt điện thoại vừa nói.
“Mấy anh có đi không?” Cô gái hỏi Trì Sơ và thanh niên nhiếp ảnh.
Nhiếp ảnh gia kiểm tra ảnh chụp, nghe hỏi mình, gật đầu: “Đi chứ, còn có thể chụp mấy tấm.”
Thẩm Phương giải thích cho Trì Sơ: “Nếu mọi người muốn đi, có lòng gửi 50 tiền mừng là được.”
50 đồng ăn được một bữa tiệc, rất có lời.
Hơn 5 giờ, bên ngoài có tiếng gió gào thét, hạt tuyết rơi lả tả xuống nền đất.
Hai nữ phục vụ trong sơn cư đóng hết cửa sổ lại, chặn gió bên ngoài.
Trì Sơ ngồi trong đại sảnh nói chuyện với mọi người.
Nhiếp ảnh gia tên là Cao Tuấn, nhiếp ảnh chỉ là yêu thích nghiệp dư, nghề chính là tác giả, chủ yếu viết một ít du ký, cũng có chút danh tiếng.
Đôi tình nhân kia là sinh viên, Phùng Thiệu Viễn và Lục Tiểu Tuyết, mấy hôm nay vừa lúc không có khóa học, cùng mấy người bạn hẹn đến đây chơi, nhưng thời tiết thế này mấy người bạn kia lỡ hẹn chắc rồi.
Giống suy đoán của Trì Sơ, sau bữa tối không bao lâu, tuyết bắt đầu rơi mạnh.
Gió gào thét mang theo tuyết lớn, càng rơi càng dày, tới gần sáng mới ngừng.
Mặt trời không xuất hiện, bầu trời vẫn âm u như cũ, tuyết rơi che khuất, thôn dân đang dọn tuyết.
Sơn cư chiếm diện tích lớn, dọn sạch tuyết cũng là công trình lớn, tính cả Thẩm Phương, tất cả nhân viên cũng chỉ có 5 người, trong đó hai người phục vụ còn là hai cô nhóc trẻ tuổi.
Cao Tuấn dậy rất sớm, giúp mọi người dọn tuyết, Trì Sơ cũng tham gia hoạt động tay chân.
Đôi tình nhân thức dậy thì đã hơn 10 giờ, còn hứng thú đắp người tuyết.
Đến gần tối, Trì Sơ nhận được điện thoại của Chu Hàng.
“Trì Sơ à, chuyện ở thôn Phượng Đầu có hơi kỳ lạ, trẻ em mất tích liên tục.
Ba năm trước, cũng chính là năm 16, xảy ra hai vụ, ba đứa trẻ mất tích.
Tình hình cụ thể chốc nữa anh gửi mail cho chú, tự chú kiểm tra nhé.”
Sơn Cư có wifi miễn phí, ít du khách tốc độ mạng không tệ lắm.
Trì Sơ đăng nhập vào hòm thư, xem nội dung mail, nhất thời không nắm rõ được quy luật.
Trẻ em mất tích, người lớn tự sát, trừ việc này, thời gian không thống nhất.
Tuổi tác của những đứa trẻ cũng không giống nhau, lớn nhất 14 nhỏ nhất 9 tuổi, thông thường mà nói nếu bắt cóc thì 14 quá lớn, 9 tuổi cũng không lý tưởng.
Trì Sơ hoài nghi giữa những đứa trẻ có tương quan gì đó.
Trò chơi trốn tìm này bọn nhỏ bây giờ rất ít chơi, bởi vì có quá nhiều cách giải trí khác, mấy trò không thú vị không khiến chúng hứng thú.
Còn nữa, 14 tuổi đã là học sinh trung học, tuổi này thường sẽ không chơi cùng mấy đứa trẻ 9 tuổi, đặc biệt là trốn tìm gì đó.
Ba năm trước đây, cũng có người hoài nghi trẻ nhỏ không bị bắt cóc mà là bị hại, nhưng không có chứng cứ cũng không tìm thấy thi thể, quan trọng nhất là không tìm được người có động cơ.
Chuyện xảy ra ba năm trước khiến lòng người hoảng sợ, máy theo dõi là do năm nay xảy ra chuyện mới lắp đặt.
Nguyên nhân rất đơn giản, ba năm trước du lịch nông thôn trong thôn chỉ mới khởi bước, thu nhập người dân có hạn, không muốn tốn thêm tiền, so với máy theo dõi bọn họ tin tưởng bản thân hơn, vì khi đó không có mấy người vào thôn.
Tháng ba năm nay xảy ra chuyện mới lắp đặt máy theo dõi, đến nay đã bình yên.
Trì Sơ bày ra những tin tức mình có, suy nghĩ một lát, cảm thấy tiệc mừng thọ ngày mai chính là thời cơ tốt để thu thập tin tức.
Ừm…… ngày mai Sùng Lăng cũng sẽ đến, có người giúp cũng đỡ hơn một chút.
Lúc ăn tối, Trì Sơ trò chuyện cùng hai cô gái phục vụ.
Có lẽ để giữ quan hệ tốt với người ở đây, phục vụ cũng tuyển người trong thôn, trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, Thẩm Phương quản lý cũng dễ dàng.
Hai cô phục vụ này, một người họ Liễu một người họ Giang, khoảng 20 tuổi, khuôn mặt thanh tú.
Cô