Editor – Beta: Trân (Pudding)
–––––––––
Ba người Lý Hạo Dương ngồi cạnh nghe mà không hiểu gì cả.
Giang Vi đơn giản hơn, cô biết nội dung hai người đang nói rất quan trọng, muốn hỏi nhưng sợ làm phiền đến họ, tự mình suy đoán thì chỉ vớ được mấy chi tiết bên ngoài, manh mối quan trọng vẫn không có.
Lý Hạo Dương không hiểu đành bỏ cuộc, đứng lên nhìn về phía xa: “Bọn họ bỏ đi kìa!”
Ngay sau đó liền nghe thấy tiếng xe khởi động.
Quay đầu nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy hai chiếc xe lần lượt chạy khỏi chiếc cổng công nghệ cao.
Quản gia đi ngược vào trong, vẻ mặt nôn nóng: “Trì Sơ thiếu gia, đại thiếu gia nói đêm qua ở tầng hai đã xảy ra chuyện? Triệu tiểu thư và Trương Cường tiên sinh đã chết là thật ư?”
Mấy người đang ngồi ngạc nhiên.
“Bác không biết sao?” Trì Sơ cẩn thận quan sát, phát hiện quản gia không nói dối, cậu nhíu mày kể lại chuyện lạ đêm qua một lần.
Sắc mặt của quản gia thay đổi liên tục, cuối cùng cũng hiểu vì sao ba người Trì Thành kiên quyết bỏ đi.
“Đêm qua…… Mấy năm nay giấc ngủ của tôi không tốt, tìm bác sĩ kiểm tra, luôn phải uống trước khi ngủ.
Uống thuốc rồi, hai ba tiếng sau sẽ ngủ rất sâu, không nghe được động tĩnh ở bên ngoài.” Giọng điệu của quả gia vô cùng khó khăn, thật sự không thể nào tin được đêm qua lại có thêm hai người chết.
Thật ra chuyện đầu tiên khi vừa tỉnh dậy chính là gọi điện báo án, đáng tiếc vẫn không liên lạc được.
Ông định sau khi sau bữa sáng sẽ thử lại một lần, nếu vẫn không được thì sẽ đến biệt thự gần nhất hỏi thử hoặc lái xe vào thành phố.
Ai ngờ, sự việc vẫn chưa chấm hết.
“Tiểu Linh và chú Lý đâu? Bọn họ không nói với bác sao?” Trì Sơ hỏi.
Quản gia lắc đầu, chần chờ nói: “Nhưng tôi thấy sắc mặt của Tiểu Linh không được tốt, chắc là ngủ không ngon.”
Trì Sơ đi phòng bếp, mùi thơm liền bay vào mặt.
Phòng bếp rất lớn, đầy đủ dụng cụ, gọn gàng sạch sẽ.
Chú Lý đang khuấy cháo trong nồi, bên cạnh bày mấy cái chén, bên trong chứa vài nguyên liệu như đậu phộng, rau thơm, và cá thát lát tươi, xem ra chú muốn nấu cháo cá.
Đây cũng là một loại cháo Quảng Đông, giống như nguyên bàn món Quảng Đông tối qua đã ăn.
Có lẽ vì Trì Bồi Luân thích.
Khi chú Lý nấu ăn rất chuyên tâm, tâm trạng rất tốt.
Tiểu Linh ở bên cạnh giúp đỡ, bánh sữa dừa vừa mới ra lò, tỏa ra mùi sữa và mùi thơm ngọt.
Cô dựa theo số người lần lượt lấy bánh ra mâm, trên mâm lót sẵn giấy thấm dầu, bày từng chiếc bánh vàng óng.
Tiểu Linh có chút thất thần, gắp bánh không chuẩn, gắp vài lần cũng không được.
“Trì Sơ thiếu gia? Bữa sáng phải đợi thêm vài phút nữa mới xong.” Tiểu Linh ngẩng đầu, hai quầng thâm dưới mắt rất rõ ràng.
“Đêm qua không ngủ được à?” Trì Sơ hỏi.
Tiểu Linh miễn cưỡng cười cười, muốn nói lại thôi: “Tôi, tôi nghe thấy tiếng động ở lầu hai, là giọng của Triệu tiểu thư, tôi sợ quá, không dám ra ngoài.
Đã xảy ra chuyện gì ư?”
Trì Sơ nhướng mày: “Sáng nay cô không lên đó xem thử sao?”
Nếu thật sự giống như Tiểu Linh đã nói, theo lý sáng nay cô ấy sẽ hỏi quản gia hay chú Lý trước, hoặc lên thẳng lầu hai xem xét mới đúng.
Tiểu Linh cũng ý thức được cách nói có chút không ổn, vội giải thích: “Tôi dậy trễ.
Bữa sáng vào lúc 7:30, bởi vì nhiều khách 6:30 bắt đầu chuẩn bị, tôi phải ở trong bếp hỗ trợ.
Nhưng tiếng động đêm qua thật sự làm tôi rất sợ, không dám ngủ, sau đó đến tận 4-5 giờ, chịu không nổi mới mơ mơ màng màng thiếp đi, chú Lý thấy tôi mãi không đến, đứng ngoài cửa gọi, khi đó đã là 6:40, tôi không có thời gian lên lầu hai.
Tôi cũng hỏi thử chú Lý, chú Lý nói không nghe thấy gì hết.
Hỏi bác Trương, cũng giống vậy, biệt thự lại yên tĩnh như vậy, tôi còn tưởng là tôi nằm mơ.”
Nếu vậy phải xem xét lại một lần nữa.
Đêm qua tiếng của Trương Cường không nhiều, bởi vì Trương Cường là người thứ nhất bị giết, Triệu Hiểu Cầm chứng kiến, tiếng hét chói tai của phụ nữ rất có sức xuyên thấu, nếu không phải căn biệt thự này đã bị cô lập, nói không chừng những biệt thự xung quanh cũng bị kinh động, đừng nói chi là Tiểu Linh ở lầu một.
Chú Lý nghe thấy đối thoại của hai người họ, sờ sờ đầu cười nói: “Đêm qua đã xảy ra chuyện à? Chú là kiểu người một khi đã ngủ thì giống như chết vậy đó, hình như trong lúc mơ màng có nghe thấy tiếng người kêu, chú không để tâm, lại tiếp tục ngủ.
Vợ chú cũng hay nói, một khi chú đã ngủ sét đánh cũng không tỉnh.”
Chú Lý cũng không quá để tâm việc này, bởi vì chú cảm thấy dù có cũng không phải chuyện gì lớn.
Bất quá…
“Chú không nghĩ có người lại chết sao?” Trì Sơ hỏi, có cái chết của Trì Bồi Lý làm tiền lệ, thật sự vô tâm như vậy?
Chú Lý sửng sốt, trong mắt toàn là sự kinh ngạc: “Người chết?! Có người chết?”
Tiểu Linh cũng là ngạc nhiên: “Là Trì Bồi Lý tiên sinh phải không? Bác Trương chỉ nói ông ấy bị thương thôi mà.”
Quản gia đột nhiên đi đến, thở dài: “Tôi chưa nói với bọn họ, định hôm nay báo án rồi mới nói.”
Sợ hai người quá sợ, biết cũng không có ích lợi gì.
Trì Sơ lại hỏi Tiểu Linh: “Đêm qua ngoại trừ tiếng hét, còn nghe thấy gì khác không?”
Tiểu Linh cúi đầu, suy nghĩ một hồi lâu: “Lúc đó tôi sợ lắm, cả người trốn trong chăn, tôi nghĩ, không nghe được gì khác.”
Giọng điệu do dự thế này có rất nhiều ý nghĩa sâu xa.
Quản gia nói thật, ông ấy dùng thuốc ngủ nhưng hiệu quả của thuốc có tốt đến mức có tiếng động cũng không tỉnh hay không, vẫn là nghi vấn.
Còn chú Lý nói mình ngủ giống như chết.
Trì Sơ cũng biết vài ví dụ thực tế, quả thật có một số người một khi đã ngủ, có tiếng la rung trời hay sét đánh cũng không tỉnh, người như vậy một là làm việc quá mệt mỏi hoặc là uống quá nhiều rượu, chứ không phải ngủ không tỉnh được.
Chú Lý là đầu bếp, việc trong bếp chú rất quen thuộc, chắc chắn sẽ không mệt đến như vậy.
Một là nói dối hai là uống rượu.
Chẳng qua, nói dối để làm gì? Giấu việc mình uống rượu còn có thể hiểu.
Người đáng nghi ngờ nhất chính là Tiểu Linh.
Tiểu Linh nói trước sau mâu thuẫn, khó mà tin.
Nếu cô ấy bị đánh thức bởi tiếng hét trên lầu hai, sau đó vì sợ hãi nên đến tận 4-5 giờ mới ngủ, vậy sao không nghe thấy tiếng gõ cửa? Rồi lại dùng lý do trốn trong chăn để lấy lệ.
“Trì Sơ thiếu gia, đã đến giờ dùng bữa sáng, mời cậu đến nhà ăn