Khi bên ngoài đã sáng rõ, Hoài Hâm mơ mơ màng màng cảm thấy có người hôn lên mặt mình, dịu dàng nói: “Bảo bối, nên dậy rồi.”
“Ưm Mấy giờ rồi?” Cô trở mình, tiếp tục ngáy khe khẽ.
Người kia cười một tiếng, gạt mấy sợi tóc bên má của cô, trìu mến nói: “Tám rưỡi, nếu không dậy sẽ muộn đó.”
Cuộc họp buổi sáng sẽ diễn ra sau một tiếng nữa, còn phải trang điểm thay quần áo, Hoài Hâm bỗng dưng tỉnh táo lại, dụi mắt ngồi dậy. Ngủ tổng cộng chưa đến năm tiếng đồng hồ, không buồn ngủ mới lạ.
Cô cố gắng mở mắt ra nhìn người đàn ông này một chút. Hừ, sao anh lại cứ có tinh thần như vậy chứ?
Hoài Hâm phát ra một tiếng hừ mềm mại như một con thú nhỏ đang ngủ đông, bất mãn trách móc. Úc Thừa đang ngồi ở mép giường kéo cô vào lòng, cười khẽ rồi đưa cho cô một cốc nước âm ấm.
“Đồ vệ sinh cá nhân mới đã chuẩn bị sẵn cho em rồi, đặt trên bồn rửa tay đó.” Anh dịu dàng căn dặn, hơi thở ấm áp: “Bữa sáng anh cũng đã làm xong rồi, ủ ấm trong nồi, chờ em cùng ăn.”
Hoài Hâm tựa trong ngực anh, lúc đầu thoải mái đến mức lại suýt ngủ thiếp đi, nghe thấy anh nói tự mình làm bữa sáng, lập tức tỉnh táo hơn một chút.
Úc Thừa đặt cốc nước lên chiếc tủ đầu giường sau đó đi ra ngoài, cho cô không gian để thay quần áo.
Đúng lúc trong chiếc vali Hoài Hâm mang về từ Ma Cao còn có một bộ quần áo công sở sạch sẽ, không cần phải về nhà lấy. Cô chịu đựng cơ thể đau nhức đứng dậy, đứng ngắm bản thân trước chiếc gương trong phòng ngủ.
Thật sự Úc Thừa rất để ý đến những chi tiết nhỏ, rất chu đáo. Từ cổ trở lên, những vị trí khi mặc quần áo sẽ bị lộ ra ngoài đều được anh cẩn thận tránh đi, không để lại một vết tích nào. Đương nhiên… Hoài Hâm cúi đầu nhìn thoáng qua bên trong cổ áo, những chỗ khác cũng không được may mắn như vậy.
Vành tai cô đỏ bừng, không thể chịu được khi nghĩ lại, vội vàng lấy bộ đồ công sở ra thay.
Sau khi rửa mặt xong rồi trang điểm một kiểu ngày thường đơn giản, Hoài Hâm đeo dép lê đi ra ngoài, bị hấp dẫn bởi một hương thơm ngào ngạt.
Lại gần nhìn thử, là một miếng trứng ốp trông rất đẹp, bên trên có một ít cà rốt xắt hạt lựu, thịt băm và hành lá thái nhỏ, miếng trứng ngoài giòn trong mềm, màu sắc sáng sủa lạ mắt, khiến cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy rất muốn ăn.
Bên cạnh còn có một cốc sữa đậu nành nóng, một bát mì thịt bò, và một bát xôi gà lá sen.
“Không biết em có ăn nhiều không, nên đã chuẩn bị thêm vài thứ.” Úc Thừa ân cần kéo ghế cho cô, kiên nhẫn nói: “Không ăn hết cũng đừng lo lắng, đừng ép bản thân.”
Phòng khách đón sáng rất tốt, ánh nắng xuyên qua tấm rèm lụa mỏng bị gió thổi bay lên rơi vào trong phòng, như một đám vàng vụn.
Hoài Hâm trông thấy khung cảnh thành phố tuyệt đẹp với bầu trời xanh mây trắng qua khung cửa sổ sát đất.
Mới sáng ngày ra thời tiết đã rất đẹp, bữa sáng đa dạng thơm ngon, còn có một người yêu hoàn hảo. Tâm trạng của cô vô cùng vui vẻ thoải mái, nhón chân lên vịn vào bờ vai của Úc Thừa, hôn một cái lên khoé miệng của anh, dùng chóp mũi thân mật cọ cọ vào khuôn mặt của anh: “Thưởng cho anh nè.”
Úc Thừa ôm cô bật cười khẽ, đuôi mắt cong cong: “Cảm ơn bảo bối.”
Người đàn ông này nấu đồ ăn thật sự rất ngon, Hoài Hâm không ngờ anh còn có tay nghề này, không khác gì so với bữa sáng trong khách sạn năm sao.
Nhưng thật ra thì điều này cũng hợp lý, khi còn nhỏ Úc Thừa ở trong một con ngõ nhỏ, đoán chừng chuyện gì cũng cần phải tự mình làm, sau này anh lại lăn lộn khắp nơi, khả năng sống tự lập chắc chắn không kém được… Chỉ có điều sau khi nghĩ như vậy, trong lòng lại có chút khó chịu.
Bầu không khí bữa sáng vừa ấm áp vừa yên bình, ăn xong hai người dọn dẹp, rồi cùng nhau ra ngoài. Sóng vai đi đến công ty cách đó khoảng một trăm mét, Úc Thừa nhường cho Hoài Hâm đi lên trước, anh đợi lát nữa rồi lên sau.
Hành động như vậy là để tránh bị nghi ngờ, sau khi rất ăn ý đi cách nhau ra một khoảng, lần lượt bước vào thang máy.
Đến văn phòng cất đồ đạc xong, còn mười phút nữa là cuộc họp sẽ bắt đầu, Hoài Hâm ôm máy tính đi về phía phòng họp cùng mấy thực tập sinh khác.
Hồ Vi và Tần Hiểu Nguyệt không hổ là fangirl lớn nhất của Úc Thừa, trên đường ríu ra ríu rít nhỏ giọng reo hò: “Tốt quá, hôm nay lại có thể nhìn thấy anh Alvin rồi!”
“Hãy để một anh chàng đẹp trai đến rửa sạch đôi mắt đã bị những tên đàn ông bình thường hun chết đi!”
Hoài Hâm bật cười tham gia vào câu chuyện: “Hiểu Nguyệt, cô làm sao vậy?”
“Haizzz, đừng nói nữa.” Nhắc tới chuyện này mặt mũi của Tần Hiểu Nguyệt tối lại: “Kỳ nghỉ lễ quốc tế lao động tôi ở trong nhà làm cá muối, kết quả là bạn nhảy của đội tuyển tiêu chuẩn quốc gia nói rằng cậu ấy sẽ tới Thanh Đảo chơi, muốn tôi đón tiếp cậu ta.”
“Thật ra quan hệ của chúng tôi cũng chỉ bình thường thôi, sau đó tôi nghĩ dù sao cũng là bạn học, cũng không tiện từ chối, nên đã hẹn cậu ta ăn cơm, sau đó…”
“Sau đó?”
“Sau đó đến lúc tính tiền, cậu ta chẳng có chút xíu ý định trả tiền nào cả, sau đó còn nói muốn đi xem phim với tôi, kết quả vé xem phim vẫn là tôi mua, cuối cùng xem xong phim cậu ta còn hỏi tôi, đi chơi với cậu ta cả ngày như vậy có phải là tôi vui lắm hay không?”
Đầu của Tần Hiểu Nguyệt hiện lên ba dấu hỏi chấm to đùng: “Excuse me? Bà đây thân quen với anh lắm sao? Tâm trạng lúc đấy của tôi quả thực là…”
Cô ấy bày ra biểu cảm “oẹ”, trợn trắng mắt xua tay: “Không nhắc nữa, nhắc đến tôi lại bực mình!”
Hồ Vi và Hoài Hâm đều cười ha ha bày tỏ sự đồng cảm sâu sắc, rồi ăn ủi nói: “Không sao đâu, chút nữa để gương mặt thần thánh của anh Alvin rửa sạch tâm hồn bị tổn thương của cô.”
Trong khi nói chuyện, họ đã đến phòng họp lớn, mọi người cũng lập tức im lặng, yêm tĩnh ngồi xuống vị trí của mình.
Chỉ chốc lát sau mọi người đã tới đủ khoảng 70-80%, tổng giám đốc Đào đang ở Thượng Hải, kết nối qua video, ở đây tổng giám đốc Văn và Úc Thừa chia nhau ngồi hai bên chủ vị, nghe một số báo cáo công việc của các phó chủ tịch và các đồng nghiệp cấp dưới.
Đuôi mắt nhìn thấy Hồ Vi và Tần Hiểu Nguyệt thỉnh thoảng nghiêng về phía trước nhìn trộm, Hoài Hâm ở bên cạnh ghi chép cũng lặng lẽ ngước mắt lên nhìn.
Người đàn ông mặc một bộ âu phục màu xám được cắt may vừa vặn, những ngón tay thon dài đang nghịch một chiếc bút máy màu đen xinh đẹp, thỉnh thoảng lại xem tài liệu trong bản ghi chép, thỉnh thoảng lại viết gì đó lên giấy, phát ra những tiếng loạt xoạt nhỏ không dễ nghe thấy nhưng lại cực kỳ êm tai.
Thông thường anh rất nghiêm túc trong trường hợp này, cặp kính gọng bạc phản chiếu ra một chút ánh sáng lành lạnh, khuôn mặt đẹp trai bên cạnh chăm chú lạnh lùng, đôi mắt đào hoa đen láy thỉnh thoảng sẽ nheo lại khi suy nghĩ, lộ ra vẻ lạnh nhạt, cấm dục lại gợi cảm.
Điều này đối với Hoài Hâm mà nói lại càng tăng thêm sự hấp dẫn.
Trên phương diện tình cảm cô ít nhiều có một chút điểm kì lạ nho nhỏ, ngưỡng mộ người tài giỏi chính là một trong số đó. Cảm giác ngưỡng mộ một người đàn ông chuyên nghiệp này hoà làm một với mong muốn chinh phục anh về mặt cảm xúc, sau đó bùng nổ với niềm vui mãnh liệt hơn.
Cuộc họp kéo dài hai tiếng rồi kết thúc, cũng gần đến giờ cơm, tổng giám đốc Văn dặn dò thư ký trực tiếp đặt nhà hàng, để cho mọi người ăn trưa cùng nhau luôn.
Mọi người nghe thấy vậy đều về chỗ ngồi cất bản ghi chép và máy tính, sau đó tốp năm tốp ba tới chỗ thang máy để chuẩn bị xuống lầu.
Hoài Hâm đi cùng hai người Hồ Vi và Tần Hiểu Nguyệt, đúng lúc đến thang máy thì gặp phải Úc Thừa, người đàn ông lịch sự gật đầu, cũng lịch sự để cho các cô đi trước. Hoài Hâm nghe được tiếng hít sâu hạnh phúc của Hồ Vi và Tần Hiều Nguyệt.
Trong thang máy chỉ có hai ba người, hai cô gái cận hương tình khiếp, ngược lại đẩy Hoài Hâm đến bên cạnh Úc Thừa. Hoài Hâm ngẩng lên nở một nụ cười với anh, Úc Thừa hơi rũ mắt xuống, cũng hơi cong môi cười nhẹ với cô.
Theo thang máy đi xuống, càng ngày càng có nhiều người bước vào, khoảng cách của bốn người cũng càng ngày càng gần nhau, gần như là sát nhau luôn. Lúc này, Tần Hiểu Nguyệt đè thấp giọng hỏi Hoài Hâm: “Hâm Hâm, có phải đến ngày đó không? Tôi có băng vệ sinh này cô cần không.”
Hoài Hâm không hiểu sao cô ấy lại nói như vậy, xích lại gần thêm một chút: “Hả?”
“Tôi thấy cô đi đường có hơi…”
Chủ đề khá tế nhị, Tần Hiểu Nguyệt không nói tiếp, nhưng Hoài Hâm hiểu ý của cô ấy.
“...”
Trong lòng cô có một vạn con alpaca đang gào thét, đôi tai dưới mái tóc đen nóng lên.
Tư thế đi kỳ lạ, phải giải thích như thế nào đây, cũng không thể nói là do anh Alvin mà các cô thích nhất hại thành như vậy đúng không?
Hơn nữa người kia còn ở ngay bên cạnh, cũng không biết có nghe có nhìn thấy cái gì không, Hoài Hâm vội ho một tiếng, thuận theo thừa nhận: “Vậy làm phiền cô chút nữa cho tôi một miếng nhé.”. Đam Mỹ Sắc
Tần Hiểu Nguyệt hiểu rõ gật đầu: “Ừ ừ, không có gì!”
Hoài Hâm vén tóc, cúi đầu tìm gì đó trong chiếc túi nhỏ mang theo người, vốn dĩ để che giấu chút xấu hổ của bản thân, không ngờ lật lật lại không thấy thỏi son môi yêu thích nhất của mình đâu thật.
Hoài Hâm nhíu mày, đang hơi trầm ngâm suy nghĩ, bỗng nhiên có một hơi ấm khẽ lướt qua lòng bàn tay.
Là ngón tay của người đàn ông.
Từ góc độ kín đáo những người khác không thấy, anh lơ đãng chạm vào cô. Chốc lát, hơi cúi đầu xuống, cúi người nói nhỏ vào tai cô: “Hình như món đồ đó rơi ở cạnh chiếc cửa sát trần trong phòng rồi.”
“...”
Hơi thở của Úc Thừa trầm thấp quyến rũ, tai của Hoài Hâm vô thức nhạy cảm lên, lúc này mới liên tưởng tới hôm qua trong lúc vô tình, chiếc túi bị rơi xuống đất, đồ đạc bị rơi ra không nhặt hết vào. Cô nuốt một ngụm nước miếng, đột nhiên hơi mất tập trung.
Lúc này đột nhiên Hồ Vi nhớ tới chuyện gì, hóng hớt lại gần hỏi Hoài Hâm: “Hâm Hâm, không phải cô nói là kỳ nghỉ lễ quốc tế lao động đi chơi cùng bạn trai sao? Cảm giác thế nào?”
Tiếng người trong thang máy ồn ào, có thể là ngại Úc Thừa đang ở bên cạnh, giọng của cô ấy cũng không lớn lắm, Hoài Hâm liếm môi, trả lời: “Tốt lắm.”
Tần Hiểu Nguyệt nhìn biểu cảm của cô liền biết: “Ái chà chà nhìn qua là vẫn rất chưa thỏa mãn nha!” Rồi lại cảm thấy hứng thú hỏi: “Ơ mà chúng tôi vẫn chưa biết, rốt cuộc anh ấy là kiểu người như thế nào?”
Lúc này người đàn ông bên cạnh bỗng nhiên hơi cử động, trong lòng Hoài Hâm thịch một cái, khẽ liếc nhìn anh.
Úc Thừa cũng liếc qua, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, có chút hứng thú khó hiểu.
… Anh nghe thấy.
Ngón tay của Hoài Hâm hơi nắm lại, lông mi khẽ chớp, bên trong đôi mắt trong veo đã có gợn sóng lăn tăn, có mấy phần muốn nói lại