Hôm nay là cuối tuần, Úc Thừa còn phải về tập đoàn xử lý công việc, trợ lý đưa tới một bộ quần áo sạch sẽ để thay, còn đặc biệt chuẩn bị cho Hoài Hâm một chiếc váy cotton sạch sẽ không còn nhãn mác.
Người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, lái xe đưa Hoài Hâm về nhà trước, sau đó mới để tài xế lái xe đến cao ốc Phan Thị.
Đây là dinh thự trên danh nghĩa của Úc Thừa, do Phan Tấn Nhạc mới chuyển qua cho anh trước đây không lâu.
Bình thường sẽ không có những người khác đến, nhưng vẫn luôn có người hầu quét dọn sạch sẽ, sáng sủa sạch sẽ, không nhuốm bụi trần.
Chương trình học nghiên cứu sinh có một số bài tập cần lập tổ rồi cùng làm báo cáo, Hoài Hâm và các bạn cùng lớp đã thảo luận trực tuyến và nhanh chóng đưa ra một bộ khung đại khái và phương án giải quyết.
Bài tập ở trường không nặng, cô sử dụng máy tính trong phòng làm việc rộng rãi, cả ngày nay học rất hiệu quả.
Biên tập Điền thoải mái nói cho Hoài Hâm rằng sau khi một trong những cuốn sách cũ của cô được tái bản, nó đã được bán hết sạch chỉ trong thời gian ngắn sau khi lên giỏ hàng. Hoài Hâm tính toán sơ qua một lượt, nhưng con số không ngừng nhảy trong tài khoản khiến cô sinh lòng vui mừng, cho dù không được làm công nhân viên chức toàn thời gian thì cũng có thể làm cá mặn nằm ngửa du sơn ngoạn thủy.
Hoài Hâm cảm thấy mình được cổ vũ, thậm chí bởi vậy mà còn nảy sinh linh cảm, nên đã dành ra không ít thời gian để viết tiểu thuyết.
Ba giờ chiều, Hoài Hâm ấn mở lịch trình mà Trình Tranh đã gửi cho cô ra xem, gần chạng vạng tối, Úc Thừa có một tiếng rảnh rỗi, nhưng từ sáu giờ rưỡi trở đi, tất cả đều bị chiếm đóng bởi các loại hội nghị.
Không ngoài dự định, hẳn là Úc Thừa sẽ ăn cơm tối ở công ty, Hoài Hâm suy
nghĩ một lát, sau đó quyết định cho anh tới một niềm vui bất ngờ.
Cô muốn học theo những bộ phim thần tượng và tiểu thuyết tình cảm đó, tự tay làm hộp cơm tình yêu rồi gửi qua cho anh, hihi.
Hoài Hâm xét thấy khả năng nấu nướng của mình cũng không được giỏi cho lắm nên cô lựa chọn món sườn kho có độ khó hệ số tương đối thấp và món bắp cải xào tỏi.
Biệt thự đã lâu không có người ở nên cũng không có nồi cơm điện, Hoài Hâm quyết định nấu cho cho Úc Thừa một bát mì ngon lành để làm món chính.
Hoài Hâm nhìn thoáng qua, thấy trong bếp có đầy đủ các loại bộ đồ ăn và gia vị, vừa lúc trong nhà còn có người hầu giúp việc nên cô rất tự tin có thể hoàn thành bữa tiệc này.
Nguyên liệu tươi mua trực tuyến đã được giao đến nhanh chóng, cô và dì Triệu cùng nhau tiến hành sơ chế nguyên liệu.
Cô ướp sườn heo với nhiều loại gia vị khác nhau và rửa sạch từng loại rau.
Đồng thời đun sôi nước trong nồi lớn và chuẩn bị cho bước tiếp theo.
Hoài Hâm có một số kiến thức cơ bản về nấu ăn, đó là nhóm lửa, thêm dầu, thêm tỏi, bỏ rau xuống, xào và trộn, thế là xong.
Nhưng khi nói đến nấu ăn, ai mà biết được rằng lý thuyết và thực hành là hai thứ hoàn toàn khác nhau. Tốt xấu gì thì cô cũng đã từng thấy nhiều lần Úc Thừa đích thân xuống bếp như vậy, ngay cả động tác có độ khó cao như lật nồi anh cũng đều làm vô cùng tao nhã. Nhưng Hoài Hâm vừa thả tỏi vào đã bị dầu sôi trong nồi nổ lốp bốp dọa đến mức nhảy ra xa ba mét.
"A a a a a a"
Dì Triệu buồn cười không chịu nổi: "Cô chủ à, dể dì giúp cháu nhé."
Trên đầu Hoài Hâm ló ra hai cọng tóc ngố, cô nói giọng điệu rất kiên quyết, còn xắn tay áo lên: "Không được, cháu muốn tự mình làm."
Thế là lần đầu tiên bởi vì quá sợ hãi mà bỏ lỡ thời gian thả đồ ăn vào, tỏi và dầu quéo thành một cục.
Dì Triệu tắt lửa, giúp cô lau sạch sẽ vết bẩn rồi thử thêm một ván.
Sang ván thứ hai, Hoài Hâm đã có thể cầm muôi thuận lợi chống trả được tiếng xèo xèo, nhưng đến lúc phải thả sườn vào thì cô lại sợ hãi không dám.
Bởi vì không chống đỡ được trọng lực mà một miếng xương sườn đã anh dũng bỏ trốn mất dạng khỏi bát, thả mình vào trong dầu nóng đang bốc hơi, trong nồi lập tức phát ra tiếng vang càng dữ dội.
Hoài Hâm không dám thả thêm miếng thứ hai hay thứ ba nào nữa, thế là ván này cô cũng thành công thua thê thảm.
Đại khái cứ rửa nồi lại làm lại tầm bốn năm sáu lần như vậy, đến lần thứ bảy, một đ ĩa sườn đen thui và một đ ĩa rau gì đó mềm oặt chắc là do không cẩn thận bỏ nhiều nước và muối thành "Canh" đã thành công ra lò.
Là một tân thủ, cô thực sự không có đủ thời gian để mua nguyên liệu nấu ăn làm một lần nữa, may mà dưới sự giám sát và chỉ đạo của dì Triệu, nên bề ngoài của tô mì kia không tệ, hương vị cũng vô cùng ngon, ngoại trừ lúc đầu cô muốn làm một quả trứng trần, kết quả không cẩn thận đâm thủng nó luôn, đánh tan thành canh lòng trắng trứng trắng bóng và hoa trứng vàng kim.
Hoài Hâm cất bữa tối mà mình đã tỉ mỉ chuẩn bị vào trong hộp cơm, sau đó thay một bộ quần áo đơn giản nhẹ nhàng, gọi xe đi tới cao ốc Phan Thị.
Bởi vì là bất ngờ nên trước đó cô cũng không nói rõ với Úc Thừa, mà chỉ nói chuyện với Trình Tranh để xác nhận Úc Thừa không có sự sắp xếp nào khác cho bữa tối.
Cuộc họp cuối cùng đã gần kết thúc, Hoài Hâm ngồi trên ghế sofa ở sảnh chờ đợi, lúc này mới nhắn tin cho Úc Thừa.
Hoài Hâm: [Anh trai! Đang bận sao!]
Hoài Hâm: [*Miêu Miêu thăm dò.jpg*]
Hoài Hâm: [*Miêu Miêu cọ ngực anh.jpg*]
Hoài Hâm: [Em đã gọi cho anh một phần thức ăn ngoài ăn siêu ngon, họp xong anh nhớ xuống lấy!!!*Hôn hôn**Hôn hôn**Hôn hôn*]
Cô suy nghĩ một lúc rồi nhắn thêm: [Cụ thể ăn ngon tới trình độ nào thì em cũng không biết, nhưng nghe bọn họ nói nhà ăn này được tặng ba sao Michelin, rất nhiều người nổi tiếng đều đến đó á ~!]
Hoài Hâm mặt không đỏ tim không đập đánh xong một hàng chữ như thế, đợi hai phút, Úc Thừa nhắn lại: [Được, cảm ơn cục cưng *Trái tim*]
Anh trả lời câu nói sau cùng của cô: [Vậy sao, vậy lát nữa anh phải nếm thử.]
Hoài Hâm mỉm cười ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại, khi đang ngẩn người thì cô bỗng nhìn thấy một bóng người hơi quen mắt từ trong cửa lớn đi tới.
Con gái của chủ tịch khoa học kỹ thuật Trung Minh, Joanne Cao Tĩnh Từ.
Thật ra đã hơn nửa năm rồi cô chưa gặp cô ta, lần cuối cùng gặp là lần đi công tác ở Thượng Hải.
Cũng không biết là duyên phận như thế nào mà trong đại sảnh rất nhiều ghế trống, Joanne tùy ý ngồi xuống lại vừa vặn chọn một chiếc ghế tựa lưng bên cạnh Hoài Hâm.
Cô ta đặt túi xách xuống, sau đó nhận một cuộc điện thoại.
Đầu tiên cô ta chào hỏi đối phương, cuối cùng nói: "Được rồi mà bố, con đã biết. Bố đừng lo lắng, con sẽ bàn bạc thành công lần hợp tác này."
Khoa học kỹ thuật Trung Minh chủ yếu tập trung vào các phương diện nghiệp vụ sợi quang học và lắp đặt cáp quang, mà độ phủ của Phan Thị rất rộng nên có các giao dịch kinh doanh có liên quan khác cũng không có gì lạ.
Cao Ngạn Triết lại dặn dò thêm cái gì đó, Cao Tĩnh Từ trả lời bằng giọng điệu nhẹ nhàng: "Không sao đâu bố, con và Alvin có quen biết, anh ấy có không tốt đến đâu thì cũng sẽ bán ân tình này cho con."
Thật ra, khi cô ta vừa nghe nói Phan Thị đổi chủ đã rất khiếp sợ.
Cao Tĩnh Từ chưa hề nghĩ tới Úc Thừa lại có thể có bối cảnh như thế, khi chưa cắt đứt liên hệ, đối phương ôn hòa lịch sự, hoàn toàn không nhìn ra là con cháu thế gia.
Thậm chí ông chủ có yêu cầu anh theo cô ta đi ăn cơm, anh cũng không có chút dị nghị nào, khiêm tốn lịch sự đi cùng.
Cho nên trong tiềm thức, trong lòng Cao Tĩnh Từ có chút nhìn anh từ phía trên xuống.
Khi công ty nhà bọn họ được niêm yết trên thị trường, Úc Thừa chỉ là một người làm tài chính trong ngân hàng đầu tư, dù cấp bậc có cao đến đâu thì cũng là phải phục vụ cho bọn họ, bây giờ anh lại lắc mình biến hoá trở thành người cầm quyền một gia tộc lớn ở Hồng Kông.
Cảm giác chênh lệch trong lòng Cao Tĩnh Từ không cần nói cũng biết.
Huống chi Úc Thừa còn là người mà cô ta đã từng mong mà không có được, nhiều lần liếc mắt ra hiệu mời cũng vô dụng, rõ ràng anh hiểu nhưng lại không chấp nhận lời đề nghị âm thầm của cô ta, Cao Tĩnh Từ oán hận trong lòng, tình cảm với anh cũng rất phức tạp.
Úc Thừa không thuộc họ Phan, một tháng nay, các phương tiện truyền thông lớn đã phí bút phí mực đào ra bí ẩn phía sau này, bởi vậy việc Úc Thừa được một đôi vợ chồng nhận nuôi, đến năm mười bốn tuổi mới nhận nhau với bố mẹ ruột cũng bị đem ra công khai.
Cũng bởi thế mà đã từng có đủ loại chuyện cô ta nói không thông.
Nhưng Cao Tĩnh Từ vẫn rất có chấp niệm, bất kể là vì sự nghiệp hay là tình cảm, cô ta đều muốn chinh phục Úc Thừa.
Hôm nay có lẽ là một thời cơ không tệ, Cao Tĩnh Từ có cuộc gặp mặt với các giám đốc vào bảy giờ tối, nhưng cô ta biết lúc này Úc Thừa sẽ rảnh cho nên đặc biệt chờ ở đây, muốn mượn cơ hội hợp tác công việc để hẹn anh ăn một bữa cơm tối, thâm nhập hơn nữa và phát triển thành mối quan hệ khác.
Về phần Úc Thừa có những người phụ nữ khác hay không thì Cao Tĩnh Từ không để ý.
Cô ta không tin Úc Thừa thật sự có thể giữ vững