Người mà người trông cửa nhằm vào là Huỳnh Minh Đạt, Huỳnh Minh Đạt bình thường đều rúc ở nhà nghịch máy tính, quần áo thì bạc lưng sứt đũng, hôm nay ra ngoài cũng ăn mặc kiểu vậy, còn chưa kịp thay, vì thế bị người trông cửa này chê bài.
“Sao hả? Các người còn đuổi khách sao?”
Trần Ninh mặt lạnh, đã 2020 rồi, một nhà hàng mà thôi, vậy mà còn kỳ thị trang phục, khiến anh tưởng rằng xuyên không về thời đại xã hội pháp chế ngày xưa.
“Xin lỗi, đây là quy định của nhà hàng, nhà hàng của chúng ta là nhà hàng Pháp chính tông, quần áo không chỉnh tề không được vào trong.” Người trông cửa hơn 20 tuổi này nói với vẻ tự hào.
Trần Ninh vừa muốn lý luận với anh ta, Huỳnh Minh Đạt chủ động nói: “Thôi anh Trần, tôi quay về thay bộ đồ khác là được, dù sao cũng không xa.”
“Không cần.”
Nếu là bản thân anh, Trần Ninh chắc chắn sẽ không đến nhà hàng này ăn cơm nữa, có điều nhà hàng này là Huỳnh Minh Đạt chọn, vậy thì chỉ có thể chấp nhận.
Trần Ninh cởi chiếc vest ngoài của mình ra, khoác lên người Huỳnh Minh Đạt, lúc này ngoài đũng quần rộng có hơi lùng bùng ra, trang phục đã không có vấn đề gì lớn nữa.
“Như này được rồi chứ?” Trần Ninh chất vấn người trông cửa.
Người trông cửa này nhìn, miễn cưỡng công nhận, nhường đường, ba người lúc này mới đi vào nhà hàng.
Chỗ ngồi trong nhà hàng này chỉ mới lấp được 1/3, dù sao nơi này chi phí cao, hơn nữa đồ ăn tây so với đồ ăn ta có tám nền thẩm thực lớn thì khá đơn điệu, cho nên khách không phải quá nhiều.
Ba người Trần Ninh tìm một vị trí tương đối yên tĩnh ngồi xuống, có một ông chú ngoại quốc hơn 40 tuổi mặc áo đuôi tôm, đi tới đưa menu cho ba người.
“Hai người muốn ăn gì, cứ gọi tự nhiên.” Trần Ninh thoải mái nói, lần này vẫn là anh mời.
“Vẫn là người đẹp chọn đi.” Huỳnh Minh Đạt không biết nên gọi cái gì, cho nên để Từ Châu gọi trước.
Từ Châu thật ra cũng chưa từng ăn đồ tây chính tông, chỉ gọi những món tây cô ta bình thường từng ăn như bít tết, salad, mì ý...
Trần Ninh cũng lật xem menu, anh cũng ít ăn đồ tây, cho nên đã gọi món đặc sắc của nhà hàng, ví dụ như ốc sên hấp, gan ngỗng Pháp... đồ uống thì gọi rượu nho trắng, bởi vì ba người không có yêu cầu gì về đồ uống, Trần Ninh cũng lười mua từ app.
Trần Ninh và Từ Châu cũng gọi món rồi, sau đó đến lượt Huỳnh Minh Đạt, anh ta rất tính toán rồi nói: “Giống hai người họ.”
Còn có một vài món khác, Trần Ninh bảo bọn họ xem, sau ông chú trung niên ngoại quốc này ghi lại, sau đó đi xuống.
Nhân lúc đợi món, Trần Ninh đang dạy cho Huỳnh Minh Đạt lễ nghi ăn uống phương Tây, ví dụ như trái dĩa phải dao, cách để khăn... Từ Châu ở bên cạnh thực hành, làm rất đâu ra đấy.
Huỳnh Minh Đạt lại có chút không quen, lầm bầm nói: “Ăn đồ tây sao lại phiền phức như vậy.”
“Vốn luôn phiền phức, không bằng đồ của chúng ta, cầm đũa lên là ăn.” Trần Ninh nói.
Lát sau người phục vụ ngoại quốc bê lên món khai vị lên cho ba người, mỗi người một đĩa trứng cá muối.
Vì thế ba người bắt đầu, Huỳnh Minh Đạt xúc một thìa bỏ vào miệng, lập tức nhíu mày, không có ngon như những gì anh ta nghĩ, nhưng ngại mất mặt, vẫn nuốt xuống.
Trần Ninh cũng nếm thử, mùi vị anh không thích lắm, có điều ăn cơm mà, vốn chính là một trải nghiệm, có thể cùng người anh em nữ trợ lý của mình ăn cùng nhau, bữa cơm này đáng rồi.
Không lâu sau, sắp ăn xong đồ trên đĩa, ông chủ ngoại quốc bê canh lên cho ba người uống.
“Tôi nói này, chỗ các ông lên đồ ăn quá
chậm rồi, có thể giục nhà bếp, làm nhanh chút được không?” Huỳnh Minh Đạt kéo ông chú ngoại quốc lại nói.
“Ồ, người nước V mất lịch sự!” Ông chú dùng tiếng Anh buông lời oán thán.
Từ Châu nhỏ giọng nhắc nhở Huỳnh Minh Đạt: “Đồ tây lên món là có trình tự, không phải là cố ý lên chậm đâu.”
Trần Ninh lại không vui, người phục vụ này công khai chỉ trách người anh em của anh, bắt nạt bọn họ không nghe hiểu tiếng anh?
“Ông có thái độ gì hả, gọi quản lý của các ông ra đây!” Trần Ninh bất mãn nói với ông chú ngoại quốc.
Ông chú nhún vai, lên xong món canh thì rời khỏi, đi gọi quản lý.
Không lâu sau, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Huỳnh Minh Đạt, món chính cuối cùng cũng lên rồi, Huỳnh Minh Đạt bắt đầu không thuần thục dùng dao dĩa cắt bít tết, nhưng vô ích, ăn mà rất mất sức.
Quản lý lúc này đi tới, hỏi Trần Ninh có chuyện gì. Người quản lý này là người Pháp hơn 30 tuổi, có ngoại hình điển hình của người da trắng, gò má cao, mũi cao, mắt xanh lam, anh ta nói ra tên mình là Bruno.
“Nhân viên nhà hàng của anh rất mất lịch sự, chỉ trích chúng tôi.” Trần Ninh phản ánh tình hình với quản lý Bruno.
Quản lý Bruno sau khi tìm ông chú ngoại quốc đó đến tìm hiểu sự việc thì bênh: “Được, tôi sẽ dạy dỗ ông ta, nhưng cũng xin các anh tuân thủ lễ nghi dùng món.”
Trần Ninh còn chưa lên tiếng, Huỳnh Minh Đạt ở bên kia nói với Bruno: “Lấy cho tôi đôi đũa, dao dĩa này tôi dùng quá tốn sức.”
Nhưng sau đó Huỳnh Minh Đạt cảm thấy dùng đũa ăn bít tết cũng không đã, vì thế anh ta dùng cách ăn thịt truyền thống nhất, dùng tay cầm miếng bít tết, trực tiếp cắn.
“Đồ mọi, các người quá thất lễ rồi!”
Quản lý Bruno tỏ vẻ bất mãn trước hành vi của Huỳnh Minh Đạt, liếc nhìn anh ta với vẻ khinh thường, dùng tiếng quốc ngữ nói: “Thưa anh, nếu như anh còn vô lễ như vậy nữa, nhà hàng chúng tôi không hoan nghênh anh đến nữa.”
Trần Ninh là nghe không lọt nữa, bọn họ đến đây ăn cơm, còn phải nhìn sắc mặt của nhà hàng, anh chưa từng thấy thái độ phục vụ như này, pháp luật cũng đâu quy định, đến nhà hàng tây không thể dùng đũa, còn muốn đuổi bọn họ đi, nhà hàng lớn bắt nạt khách sao?
Gì mà lễ nghi dùng món, khiến khách hàng ăn vui vẻ mới là lễ nghi lớn nhất của nhà hàng, nhà hàng này từ nhân viên đến quản lý, đều kỳ thị người anh em của anh, chính là kỳ thị chính Trần Ninh.
“Xin lỗi người anh em của tôi.” Trần Ninh lạnh lùng nói.
“Tại sao phải xin lỗi, bạn của anh nên xin lỗi mọi người!”
Bruno lý luận, đồng thời nói cho những khách hàng khác nghe, những người khác cũng phát ra tiếng cười, cười nhạo Huỳnh Minh Đạt là một tên quê mùa, vậy mà đến nhà hàng tây đòi đũa.
Trần Ninh cười lạnh, nếu đã như vậy, vậy anh phải dạy dỗ lại tên quản lý Bruno này rồi.
Truyện convert hay :
Tiên Võ Đế Tôn