Yến Thiên Ngân khó hiểu mà chớp chớp mắt, nói: “Ta sẽ không lột da A Bạch nhà ta a, lại nói nó nhỏ bằng nắm tay như vậy, một ngụm cắn xuống đều cắn không ra cái dấu răng, ta mới không cần tới A Bạch bảo hộ ta.”
Lận Huyền Chi thái độ lại rất cường ngạnh, nói: “Ngươi nếu là không muốn cùng nó khế ước, vậy liền để nó cùng ta khế ước đi.”
Tiểu hổ con nháy mắt kêu rên một tiếng, từ trong lòng ngực Lận Huyền Chi bỗng nhiên nhảy vọt ra, xẹt một cái lập tức liền một đường chạy tới trên vai Yến Thiên Ngân —— được rồi, nó khuất phục, nó nguyện mất đi tự do cùng nguyện trở thành một mỏ da hổ, quyết đoán lựa chọn người trước, phù phù !
Yến Thiên Ngân còn không chưa kịp mở miệng nói chuyện cùng làm ra bất luận phản ứng gì, thì hắn đã bị tiểu hổ con dùng sức cắn một ngụm ở trên cổ.
“A Bạch ngươi đang làm cái gì?” Yến Thiên Ngân sợ sau khi Lận Huyền Chi thấy A Bạch cắn người sẽ chọc cho Lận Huyền Chi không vui, làm cho Lận Huyền Chi đổi ý đem A Bạch bán đi.
Ai ngờ, sau khi A Bạch cắn hắn, lại đem đầu nhỏ đặt ngay trung tâm để vài giọt máu kia thấm vào.
Đột nhiên, một cổ Huyền Chi khế ước bỗng nhiên xâm nhập vào bên trong thức hải Yến Thiên Ngân.
Trong thức hải hắn nhiều thêm một sợi khế ước, thuận theo Thiên Đạo pháp tắc, sợi khế ước liền chợt lóe rồi không thấy bóng dáng, thay thế nơi đó là một cái huyền phù Bạch Hổ ấn ký ở bên trong thức hải hắn như ẩn như hiện.
Yến Thiên Ngân chớp mắt một cái liền biết đây là khế ước đến từ yêu thú chủ động thần phục, bên trong thức hải hắn vang lên một cái thanh âm tràn ngập ấu trĩ của tiểu hài đồng——
“A Bạch, ngao, A Bạch!”
Yến Thiên Ngân nâng đầu nhìn Lận Huyền Chi, kinh ngạc không thôi: “Đại ca, ta như thế nào lại nghe được A Bạch nói chuyện? Nó không phải còn chưa có hóa hình sao?”
Yêu thú ấu tể kỳ chưa hóa hình, vô luận như thế nào cũng không có khả năng mở miệng nói chuyện.
Lận Huyền Chi nói: “A Bạch chỉ biết nói những lời mà nó lặp đi lặp lại nhiều nhất, hơn nữa chỉ có ngươi mới có thể nghe được, sau khi khế ước với yêu thú, cấp bậc tăng lên tới trình độ nhất định, là có thể cùng chủ nhân thông qua thức hải giao lưu, đây là chỗ tốt mà khế ước mang đến.”
Yến Thiên Ngân hiểu ra mà gật gật đầu, nhìn tiểu hổ con đang ngẩng đầu trên vai, híp mắt cười cọ cọ đầu nó.
Hắn trước kia cũng không có nghĩ tới muốn cùng nhóm tiểu hổ con khế ước, rốt cuộc thì yêu thú phần lớn đều dã tính khó huấn, hơn nữa tu sĩ nhân loại vì muốn làm cho yêu thú tuyệt đối phục tùng, ký kết khế ước trên cơ bản đều là đem yêu thú quản lý gắt gao, thậm chí còn có ý tưởng cướp đoạt yêu thú, việc này làm cho Yến Thiên Ngân có chút bài xích.
Tiểu hổ con là do hắn tự mình nuôi lớn, hắn coi chúng nó chính là bằng hữu tốt của mình.
Nếu không phải vội vã muốn cứu mạng