Trong cung tuy tháng ngày gian nan nhưng lại giúp Phó Ngôn Khanh càng phát ra thanh tỉnh. Tuy rằng ứng phó mẹ con Triệu Mặc Tiên làm cho nàng vô cùng mỏi mệt, nhưng hôm nay theo thời gian trôi qua, hận thù lúc mới trọng sinh trở về cuối cùng lắng đọng xuống rồi. Nàng bây giờ suy nghĩ chính là cố gắng làm cho mình trở nên cường đại lên, nhất định phải đạt được một thân công phu giống như ở kiếp trước.
Mà Triệu Tử Nghiễn mặc dù vẫn không được sủng ái, thế nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe được chút tin tức về nàng, trong thâm cung cũng không còn ai dám bắt nạt nàng nữa. Tiêu quý phi mặc dù không dừng tay, nhưng đối xử với Triệu Tử Nghiễn, dĩ nhiên tốt lên rất nhiều.
Hai người tránh đi hết thảy mọi người, bí mật gặp mặt, với hai người mà nói đây chính là niềm an ủi duy nhất trong chốn nội cung này. Chẳng qua là vì có quá nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào các nàng, cơ hội gặp mặt đều là xa xỉ, bởi vậy càng thêm trân quý.
Liền như vậy, trong nháy mắt đã là trung thu năm Cảnh Thái thứ mười tám. Ngày hội trung thu, cho dù là trong cung, cũng là một việc trọng đại. Dựa theo lệ cũ những năm qua, Cảnh đế sẽ ở trong nội cung tổ chức gia tiệc, phi tần từ ngũ phẩm trở lên, hoàng thân quốc thích, công chúa hoàng tử đều có mặt, cùng nhau ở trong ngự hoa viên, ngắm trăng uống rượu.
Một ngày này Phó Ngôn Khanh tinh thần một mực căng thẳng, chỉ vì nàng đã chờ đợi cơ hội này quá lâu. Ở kiếp trước cho đến lúc phụ vương nàng bệnh tình nguy kịch, nàng mới có thể trở về Tây Nam Vương phủ. Trước khi lâm chung, Phó Hoài thập phần hối hận, bởi vì chính mình mới khiến cho Phó Ngôn Khanh lẻ loi một mình rời khỏi Tây Nam Vương phủ, trong cung chịu nhiều đau khổ.
Lúc ấy Phó Hoài có nhắc tới một việc để Phó Ngôn Khanh ấn tượng đặc biệt khắc sâu. Hắn nói, vào dịp trung thu năm thứ sáu Phó Ngôn Khanh vào cung, hắn từng cho thủ lĩnh ảnh vệ lẫn trong đoàn người Tây Nam Vương phủ vào cung dâng tặng lễ vật, muốn mang nàng thoát ra ngoài. Chẳng qua là khi ấy nàng cùng Triệu Mặc Tiên cảm tình nồng hậu, một mực ở trong yến hội chưa từng rời khỏi, lúc sau lại trực tiếp trở về Quảng Lăng Điện của Triệu Mặc Tiên, thế cho nên đành phải bỏ qua.
Như vậy nói cách khác, nếu như không có gì sai biệt, liền chính là buổi tối hôm nay. Phó Ngôn Khanh không muốn ở lại trong nội cung, phụ vương nàng tuy rằng hiểu rõ lòng dạ Cảnh đế, nhưng cho tới bây giờ vẫn không nghĩ Cảnh đế tuyệt tình đến như vậy, hắn luôn là ôm một tia hy vọng trong lòng. Hắn trước giờ đặt an nguy của Đại Hạ lên hàng đầu, tuy hắn có lòng giao ra binh quyền, nhưng Tây Nam chiến sự không ngừng nghỉ, trong triều trọng văn khinh võ, tướng lĩnh có thể đảm đương trách nhiệm cũng không có mấy, thế cho nên mới không thể buông tay.
Chỉ khi nàng thoát ly khỏi gông cùm xiềng xích chốn nội cung, nàng mới có khả năng cố gắng vì Tây Nam Vương phủ mưu cầu đường sống, ít nhất sẽ không một điểm chuẩn bị cũng không có, để rồi đến lúc đó chỉ có thể khoanh tay chịu chết.
Chẳng qua là nguyên bản ý định vô cùng kiên quyết, nhưng trong lòng nàng lúc này có chút khổ sở, nếu như nàng đi rồi, Triệu Tử Nghiễn làm sao bây giờ? Nữ hài đơn thuần đáng yêu mà nàng một mực chăm sóc thời gian qua, ngày sau sẽ biến thành Cửu điện hạ lạnh lùng kia sao? Hơn nữa trừ đi vấn đề này, nàng cũng không rõ phụ vương làm cách nào đưa nàng an nhiên rời khỏi hoàng cung, mà không khiến cho Cảnh đế tức giận?
Trong lúc nàng còn đang hai phương suy nghĩ hỗn loạn không biết phải làm sao, thì đêm trung thu đúng hẹn liền tới. Năm nay không khí đêm trung thu đặc biệt tốt, một vầng trăng sáng ngời từ phương tây chậm rãi bay lên, ánh sáng bạc xuyên qua mấy tầng mây, sáng trong như ngọc. Vầng minh nguyệt treo lơ lửng ở trên đỉnh hoàng thành, tinh quang tỏa ra bốn phía xua đi màn đêm tăm tối, đem ánh sáng dịu dàng trải dài rực rỡ, như một dòng suối lấp lánh xuyên qua vô tận bóng đêm.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, cảnh trí nơi hoàng cung tựa hồ như lay động, nhiều màu sắc rực rỡ giao thoa vào nhau, khúc xạ ra khung cảnh lộng lẫy như mộng. Trong ngự hoa viên rượu được bày trên bàn dài, cung nữ thái giám liên tục mang lên các loại bánh trung thu được các ngự trù tỉ mỉ làm ra. Bốn phía cung đình treo đèn kết hoa, những dãy đèn lồng được thắp lên, giống như dày đặc những đốm lửa trong đêm, cực kỳ hoa lệ, làm xua đi mấy phần ánh trăng thanh khiết.
Phó Ngôn Khanh ngồi vào vị trí không lâu, liền lấy lý do thân thể không khỏe, tạm thời rời khỏi ngự hoa viên. Triệu Mặc Tiên vốn là muốn cùng đi với nàng, Phó Ngôn Khanh nhưng lại là lắc đầu: "Ta rời khỏi đã là không hợp cấp bậc lễ nghĩa, nếu như ngươi lại đi, bệ hạ sợ sẽ không vui, hơn nữa sắp đến giờ ngắm trăng ngâm thơ rồi, ngươi từ trước ưa thích những thứ này, không được bỏ lỡ, ta về trước nghỉ ngơi liền tốt."
Triệu Mặc Tiên nghe xong cũng không kiên trì nữa, cho tùy tùng bên người đưa Phó Ngôn Khanh trở về.
Phó Ngôn Khanh giả trang trở về Vân Yên Cung nghỉ ngơi, sau đó thưởng cho hắn chút ít ngân lượng, để hắn trở lại phục mệnh. Trải qua ám sát lần trước, tiệc đêm trung thu trong nội cung càng được thủ vệ canh giữ nghiêm ngặt, bất quá Phó Ngôn Khanh được phép tự do đi lại trong cung, mượn cớ ngắm trăng liền đến hồ Thái Dịch đi dạo.
Nơi này thủ vệ không nhiều lắm, cách Vân Yên Cung gần nhất, nếu ám vệ vương phủ đến tìm nàng, nơi này tất nhiên là chỗ tốt nhất.
Nơi này cách xa yến hội, tránh đi được sự huyên náo nhộn nhịp trong cung. Ánh trăng phản chiếu lên mặt nước yên tĩnh trong hồ Thái Dịch, phảng phất như chìm vào đáy nước, làm nổi lên một vùng trong suốt, yên tĩnh an lành. Nhưng trong lòng Phó Ngôn Khanh đè nén biết bao tâm sự, khó mà hưởng thụ được thời khắc yên bình này. Không biết qua bao lâu, bên tai truyền đến một tiếng động rất khẽ, tựa hồ có cái gì cắt qua bầu trời đêm, mang theo tiếng gió.
Đôi mắt Phó Ngôn Khanh khẽ nhắm lại, nhanh chóng xoay người, một đạo hắc ảnh quỳ ở trước mặt nàng, đồng thời dựng lên ngón tay ra dấu nàng im lặng.
Phó Ngôn Khanh nhìn xem hắn, hắc y nhân vẫn cung kính quỳ, trầm giọng nói: "Thủ lĩnh ảnh vệ, Vô Ngôn, bái kiến tiểu quận chúa." Trên ống tay áo hắn có thêu một hoa văn, chính là dấu hiệu ảnh vệ của Tây Nam Vương phủ, dưới ánh trăng có thể thấy rõ ràng.
"Vô Ngôn? Ta biết ngươi, ngươi tới trong nội cung làm gì, Phụ vương cho ngươi đến?" Phó Ngôn Khanh vội vàng hỏi.
"Dạ, Vương gia lệnh cho Vô Ngôn mang quận chúa trở về."
Phó Ngôn Khanh nhướng mày: "Như thế nào trở về? Nếu chúng ta lén lút xuất cung, hoàng đế nhất định sẽ phát hiện, đến lúc đó liền là tội khi quân phạm thượng, liên lụy đến toàn gia."
Đôi mắt Vô Ngôn vốn không mang theo tâm tình gì, lúc này có chút dao động, hiển nhiên Phó Ngôn Khanh hiểu chuyện như vậy khiến cho hắn hơi kinh ngạc.
"Quận chúa yên tâm, Vương gia đều đã có sắp xếp, tất nhiên sẽ không mạo muội làm quyết định này. Hôm nay nội vệ tuần tra nhiều lần, mong rằng quận chúa nhanh cùng thuộc hạ rời khỏi."
Phó Ngôn Khanh cũng biết giờ phút này thời gian khẩn cấp, cần quyết đoán mà không làm ngay sẽ dẫn đến hỏng chuyện, phụ vương nàng không phải một người hồ đồ, người làm vậy tự nhiên có đạo lý. Nhẹ gật đầu, nhưng trong lòng Phó Ngôn Khanh lại không một chút nào vui vẻ, nàng còn có một người không bỏ xuống được.
Đúng vào lúc này, một tiếng đùng nhẹ vang lên từ bóng cây phía sau truyền đến, Phó Ngôn Khanh trong lòng trầm xuống, Vô Ngôn lập tức như chim ưng lướt tới, bàn tay hắn giống như móng vuốt chim ưng, ngón tay bóp chặt cổ họng của người nọ lôi ra, thấy rõ quần áo và trang sức của nàng, ánh mắt hắn càng thêm phát lạnh.
Phó Ngôn Khanh nguyên bản trong lòng căng chặt, nhưng nhìn đến kia người bị bắt, lập tức sững sờ, thất thanh nói: "Hạ thủ lưu tình!"
Vô Ngôn nhướng mày, quay đầu nhìn Phó Ngôn Khanh, tràn đầy không đồng ý.
Phó Ngôn Khanh trong mắt đen tối không rõ, bước nhanh đi qua, nhìn xem nữ hài bị bóp cổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đã tái xanh, gấp gáp đối Vô Ngôn nói: "Nàng sẽ không lên tiếng, buông nàng ra ngay."
Thanh âm không cao, lại lộ ra khí tức mạnh mẽ không cho phép phản bác. Vô Ngôn khẽ giật mình, trên tay nới lỏng ra, ánh mắt lại một mực sắc bén ác liệt mà nhìn chằm chằm vào nữ hài trước mắt. Hắn cũng không có ý định giết người, đứa nhỏ này xuất hiện ở đây, thân phận không cần nói cũng biết, chết rồi, càng khó giải quyết.
Vô Ngôn vừa buông tay, Triệu Tử Nghiễn liền cúi người, che miệng khó chịu ho khan mấy tiếng, Phó Ngôn Khanh đỡ lấy nàng, vỗ lưng cho nàng.
Ho hồi lâu, gương mặt Triệu Tử Nghiễn đã trở nên đỏ bừng, nàng bắt lấy tay Phó Ngôn Khanh, đôi mắt trong veo yên lặng nhìn xem nàng, thanh âm cố gắng trấn định: "Ngươi... Ngươi muốn đi rồi?"
Phó Ngôn Khanh nhìn xem đôi mắt kia đè nén biết bao tâm tình, nàng thần sắc cũng trở nên phức tạp, nhưng không có trả lời nàng ấy.
Nàng có thể cảm giác được cánh tay nàng ấy càng thêm siết chặt tay nàng, thậm chí cả cơ thể người kia đều có chút phát run.
Triệu Tử Nghiễn khẽ cúi đầu, hít một hơi thật sâu vào, thật lâu sau nàng mới thả lỏng tay Phó Ngôn Khanh, lui về phía sau vài bước, nhìn xem Phó Ngôn Khanh. Sau đó nàng khẽ nhấp môi, tận lực kéo ra một tia cười: "Thật... Thật tốt, ngươi không ưa thích nơi này, ta biết đấy... Một mực biết rõ. Hiện tại... Ngươi... Có thể... Có thể đi rồi." Nàng lúc nói chuyện là cười đấy, nhưng thanh âm lại run rẩy đến lợi hại, trong đôi mắt thanh khiết tràn đầy ánh trăng của nàng, giờ phút này đã phủ kín sương mù, quật cường mà kìm nén lại.
Phó Ngôn Khanh chưa từng nghĩ tới, một hài tử mười hai tuổi trong mắt lại ẩn chứa nhiều tâm tình đến như vậy, ẩn nhẫn đau thương đến khiến cho ngực nàng nhanh đau, thậm chí nàng thiếu chút nữa nhịn không được để Vô Ngôn mang nàng ấy theo cùng.
Nhưng chuyện này chỉ có