Lễ đăng cơ của tân đế, trong nội cung khắp nơi đều nhất phái trang trọng, Cam Tuyền Điện thái giám cung nữ tới lui nối liền không dứt, vốn là thận trọng từ lời nói đến việc làm, nghiêm túc giữ lễ. Tiếng chuông canh năm vừa điểm, quan lễ bộ dẫn theo hai nhóm nội thị khom người tiến vào, trên tay cẩn thận bưng mâm ngọc, chỉnh tề gấp để đó long bào cùng miện quan. Đi đến trước điện, quan lễ bộ cùng trái phải nội thị đồng thời quỳ xuống: "Mời bệ hạ lấy miện phục."
Long bào của hoàng đế Đại Hạ bên ngoài màu đen viền đỏ, trên có thêu mười hai đạo kim văn, miện quan trước sau có mười hai rèm tua rua bằng ngọc, hiển thị rõ uy nghiêm đế vương. Đại Hạ mặc dù hoàng tử công chúa đều có quyền kế vị, nhưng khai quốc nữ đế cũng đã qua trăm năm trước rồi. Miện phục là nội vụ phủ ngày đêm gấp gáp chế tạo, bởi vì là nữ đế kế vị, miện phục cũng phải cải biến thật tinh tế.
Triệu Tử Nghiễn ngày thường thanh lãnh thận trọng, giờ khắc này khoác lên long bào, khí chất đột nhiên toàn bộ thay đổi, bởi vì miện phục hạn chế khiến nàng đứng đến thẳng tắp đoan chính, ánh mắt khẽ quét một vòng, lập tức nội thị hai bên đều ngừng thở.
Triệu Tử Nghiễn ánh mắt hơi nhíu lại, đạm nhạt nói: "Đều lui ra ngoài hết đi, trẫm tự mình chỉnh lý."
Quan lễ bộ vừa muốn lên tiếng thúc giục, lập tức lời nói đều bị chặn trở về, thái dương đổ mồ hôi hột, khom người lui ra ngoài.
Không đến một lát, liền chỉ còn Triệu Tử Nghiễn cùng Phó Ngôn Khanh trong điện.
Phó Ngôn Khanh ngẩng đầu nhìn nàng, gương mặt tinh xảo xinh đẹp giờ phút này bị giấu sau rèm ngọc, nhìn không rõ ràng. Phó Ngôn Khanh nghiêng đến gần, thay nàng chỉnh ngay ngắn miện quan, ôn nhu nói: "Nàng đấy, sắp đăng cơ rồi, vẫn như thế tùy hứng."
Triệu Tử Nghiễn khẽ cúi đầu, nheo mắt nhìn nàng, một lát sau mới nhỏ giọng nói: "Nguyên bản theo quy định tổ tông, ngày tân đế đăng cơ, liền nên cùng phong hậu."
Phó Ngôn Khanh nhẹ mỉm cười, có chút liếc nàng: "Vậy theo quy củ, hậu cung đế vương không thể trống rỗng, bệ hạ đây là cũng muốn nạp phi phong phú hậu cung sao?"
Lời nói nghe qua có chút trêu đùa nhưng lại mang theo tia săn sóc, lập tức xua đi sự áy náy của Triệu Tử Nghiễn, nàng trong lòng ấm áp tràn đầy, cười nhẹ đáp: "Không dám."
"Được rồi, nàng nên đi ra ngoài, bằng không thì bọn hắn gấp đến muốn chết."
"Nàng đi cùng ta." Triệu Tử Nghiễn nắm tay Phó Ngôn Khanh, sóng vai cùng nàng bước ra Cam Tuyền Điện.
Sau nghi lễ tế trời, trung thư lệnh, thượng thư lệnh cùng đủ loại quan lại đều đứng chờ ở Thiên Điện. Lúc này bên ngoài điện cổ nhạc trỗi lên, binh lính đứng thẳng tắp chỉnh tề hai bên, Triệu Tử Nghiễn từ giữa bậc thềm ngọc tiến vào, văn võ bá quan cầm thẻ ngọc khom người cung kính, đón tân đế vào điện.
Triệu Tử Nghiễn tiến đến trước long ỷ, xoay người ngưng mắt nhìn quần thần bên dưới. Lý Phú tay bưng mâm ngọc tiến lên, quỳ xuống dâng lên ngọc tỷ: "Bệ hạ đăng đại vị, chúng thần cẩn thượng ngự bảo!"
Triệu Tử Nghiễn nhẹ gật đầu, ra hiệu thái giám bên người tiếp nhận ngọc tỷ, sau đó hướng long ỷ đế vị chí cao vô thượng mà người người tha thiết ước mơ đi đến, trên người miện phục nặng nề đều đang trói buộc hành động của nàng, yêu cầu đế vương không được thất lễ, mà long ỷ kia, ngày sau càng là chốn lao tù giam cầm nàng. Rất may bên cạnh còn có Khanh nhi bồi tiếp nàng, mà sự trói buộc này lại cấp cho nàng sức mạnh lớn nhất để bảo hộ nàng ấy, cho nên dù là ở trong lao tù, nàng cũng vui như ăn mật.
Chỉnh lý lại vạt áo, nàng chậm rãi ngồi xuống long ỷ, phía dưới bá quan văn võ di chuyển đối diện thượng vị, cúi đầu ba quỳ chín lạy, cùng hô vang: "Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Dừng một lát, Triệu Tử Nghiễn mới trầm giọng nói: "Chư khanh bình thân, trẫm hôm nay thừa Tiên đế di chiếu, kế tục sự nghiệp thống nhất đất nước, chỉ nguyện tẫn hết sức lực của mình, nâng lên giang sơn xã tắc, vì vạn dân an cư lạc nghiệp, vì Đại Hạ muôn đời hưng thịnh!"
"Bệ hạ anh minh! Chúng thần nhất định sức cùng lực kiệt, phò trợ bệ hạ thành nghiệp lớn."
Tân đế đăng cơ chính là một sự kiện vô cùng trọng đại, cả ngày này Triệu Tử Nghiễn hầu như không có một chút nghỉ ngơi, đợi đến lúc hết thảy lễ nghi phiền hà đều kết thúc, nàng mặc dù công phu rất tốt, giờ khắc này cũng đã phi thường mệt mỏi. Thấy bệ hạ muốn hồi cung, Lý Thịnh rất thức thời, trực tiếp đưa nàng về Trọng Hoa Điện.
Phó Ngôn Khanh hôm nay một mực ở bên xem lễ, cũng không nhàn rỗi, bất quá so với Triệu Tử Nghiễn vẫn tốt hơn. Tế trời, tế tổ miếu, tế hoàng lăng, thân là đế vương cũng khó tránh hàng loạt lễ bái. Phó Ngôn Khanh thập phần lo lắng chân của Triệu Tử Nghiễn, tuy nói nàng hôm nay đi đường rất vững vàng, nhưng vẫn không so sánh được người thường, như vậy liên tục di chuyển cùng quỳ bái, cũng không biết có thể dẫn đến tổn thương hay không.
Phó Ngôn Khanh đã sớm trở về Trọng Hoa Điện, phân phó thị nữ chuẩn bị tốt nước nóng, chờ Triệu Tử Nghiễn trở về.
Triệu Tử Nghiễn vừa tiến vào Trọng Hoa Điện, nội thị bên ngoài liền đồng loạt quỳ xuống: "Cung nghênh bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
"Trọng Hoa điện ngày sau toàn bộ miễn đi đại lễ, cứ thỉnh an bình thường là được. À, quận chúa đã trở về rồi sao?" Triệu Tử Nghiễn thanh âm tựa hồ cũng nhiễm mỏi mệt, thấp giọng nói.
"Hồi bệ hạ, quận chúa đã trở về rồi, người liền phân phó chúng nô tài chuẩn bị tốt nước nóng, nói là chờ bệ hạ trở về tắm gội thay y phục, tẩy sạch mệt mỏi." Lưu Du không chút nào che giấu đem quận chúa săn sóc nói ra, hôm nay quân thượng thành hoàng đế, cũng không biết ngày sau còn có thể hay không như vậy sủng ái quận chúa.
Triệu Tử Nghiễn nghe xong, vốn toàn thân có chút mệt mỏi rã rời, lập tức dâng lên một cỗ ấm áp vui vẻ, không khỏi bước nhanh hơn vào nội điện. Lưu Du thấy vậy liền thở một hơi nhẹ nhõm, xem ra nàng tựa hồ lo xa quá rồi.
Phó Ngôn Khanh chứng kiến Triệu Tử Nghiễn vội vã đi vào, trên người miện phục còn chưa giải, nàng có chút trách cứ: "Nàng thế nào không trước đi Cam Tuyền Điện thay y phục, hôm nay nhưng là rất mệt rồi? Miện phục này nhìn thật nặng đấy."
Vừa nói, Phó Ngôn Khanh vừa đưa tay cởi ra dây buộc dưới cằm Triệu Tử Nghiễn, đem miện quan vướng víu tháo xuống, lại rất nhanh trừ đi long bào trên người nàng. Mấy người Lưu Du đứng ở bên cẩn thận tiếp nhận, thích đáng sửa sang lại tốt.
Triệu Tử Nghiễn thuận theo động tác của Phó Ngôn Khanh, cằm gác tại trên vai nàng. Phó Ngôn Khanh nhìn xem đứa trẻ này đã mệt đến không muốn nhúc nhích, dáng vẻ làm nũng lại dính người, nhịn không được xoa đầu nàng ấy, thấp giọng dỗ dành: "Trước đi tắm gội có được không, sau đó ta sẽ giúp nàng xoa xoa chân, nghỉ sớm một chút."
Triệu Tử Nghiễn lúc này không chút nào còn giữ được hình tượng của một bậc quân vương, Phó Ngôn Khanh cũng không muốn dáng vẻ manh manh này của nàng bị người trông thấy, sớm liền ra hiệu cho nội thị hai bên lui xuống, giờ phút này trong tẩm điện liền chỉ còn lại hai nàng.
Triệu Tử Nghiễn tiếp tục làm nũng: "Không muốn, ta muốn nàng ôm."
"Phốc phốc" Phó Ngôn Khanh thấp giọng nở nụ cười, cưng chìu nói: "Được, ta đây ôm bệ hạ đi tắm?"
Triệu Tử Nghiễn nghe vậy, ánh mắt chợt lóe lên tiếu ý, bất ngờ đem Phó Ngôn Khanh ôm ngang lên, nơi nào còn bộ dáng mệt mỏi như vừa rồi, nàng cố ý không đứng đắn nói: "Trẫm ôm mỹ nhân cùng trẫm đi tắm gội."
Hai người cùng nhau cười đùa tẩy sạch hương diễm trong hồ tắm uyên ương, chẳng qua là Triệu Tử Nghiễn mệt mỏi lợi hại, Phó Ngôn Khanh cũng không dung túng nàng làm loạn, rốt cuộc chỉ là dính vào nhau hôn một chút, Triệu Tử Nghiễn liền rất nhanh đã ngủ.
Nhìn Triệu Tử Nghiễn