Dẫn các nàng vào mật thất ở lầu hai, Nhạc Dao đối hai nam nhân thủ hộ ngoài cửa dặn dò: "Cẩn thận trông coi, đừng để bất cứ ai vào quấy rầy."
Hai người cúi đầu ôm quyền, thần sắc vô cùng nghiêm túc mà thủ ở tại vị trí.
Trong phòng bố trí thập phần trang nhã, phía sau bức rèm che là một bộ bàn gỗ tròn, hoa văn chạm khắc tinh xảo, cánh cửa sổ được mở ra, có thể ngắm nhìn cảnh sắc trời xanh nước biếc bên ngoài, rất hợp lòng người.
"Mời ngồi." Nhạc Dao mời các nàng ngồi xuống, sau đó đánh một vòng quanh bàn, thản nhiên ngồi xuống bên người Thịnh Vũ. Nàng làm như không nhìn thấy ánh mắt cổ quái của Thịnh Vũ hướng về mình, nhẹ nhàng vén ống tay áo lên, lộ ra phần cánh tay trắng như tuyết, chậm rãi đem ấm tử sa rót trà cho mọi người.
"Đây là trà được tuyển chọn từ Vân Vụ Sơn, hương vị rất tốt, mời các vị nếm thử."
Nhạc Dao yêu thích thưởng trà, về phần trà nghệ cũng là nhất tuyệt. Trà Vân Vụ Sơn vốn là thượng phẩm hiếm có, được châm vào trong tách bạch ngọc, màu sắc trong suốt, phiến lá hẹp dài giãn ra, từng mảnh non mềm, mùi thơm ngát lan tỏa đến chóp mũi.
Triệu Tử Nghiễn cũng là người yêu trà, lập tức nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Nhạc Dao liền nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt mong đợi: "Điện hạ thấy thế nào?"
Triệu Tử Nghiễn không vội đáp, ngược lại ung dung hít một hơi, lại uống thêm một ngụm, khóe miệng lộ ra tia cười nhẹ, lắc đầu.
Nhạc Dao có chút gấp: "Điện hạ lắc đầu làm gì? Ta với điện hạ cũng xem như người nhà, người còn ra vẻ cao thâm với ta sao?"
Triệu Tử Nghiễn không nhanh không chậm nói: "Người yêu trà phần lớn tâm định khí hòa, vậy mà tỷ tựa hồ có chút nóng nảy. Bất quà, trà này....cách pha chế độc nhất vô nhị, bởi hương vị thanh thuần, vào miệng có hậu ngọt, đại khái là dùng nước mưa mùa thu nấu lên."
Thịnh Vũ nghe được kinh ngạc không thôi, một tách trà mà thôi, còn có thể nếm ra những hương vị thâm sâu như vậy. Phó Ngôn Khanh cũng hơi kinh ngạc, nhấp một ngụm, sau đó cười nói: "Ta chỉ là người phàm tục, uống vào ngoại trừ cảm thấy hương vị thập phần tinh túy, thật sự là nếm không ra những thứ khác."
Nhạc Dao nhưng lại là vỗ tay một cái: "Điện hạ quả nhiên là cao thủ, cũng chỉ có người mới có thể nếm ra được hương vị này. Bất quá, Tô cô nương không cần bận lòng, thưởng trà chỉ cần vui vẻ, cô yêu thích là tốt rồi."
"Vừa rồi điện hạ nói không sai, bình trà này pha không phải dễ, năm ngoái ta cho người hứng lấy nước mưa mùa thu, tích trữ rất lâu mới được mấy vò, nay có khách quý đến, ta dĩ nhiên không tiếc rồi, mời các vị tự nhiên nếm thử." Nhạc Dao có chút đắc ý, nhiệt tình mời các nàng thưởng thức trà.
Thịnh Vũ nhìn tách trà trước mắt, trong lòng thoáng bối rối, nàng từ nhỏ không thích uống trà, bởi uống vào dạ dày nàng liền đau, trừ mấy dịp bắt buộc, nàng cũng không muốn chạm đến trà. Chẳng qua thấy Nhạc Dao hứng thú khá cao, hơn nữa trà này nàng ấy cũng tốn không ít tâm tư chuẩn bị, nếu từ chối quả thực là phụ lòng nàng ấy rồi. Nhìn xem quận chúa cùng điện hạ đều uống rất vui vẻ, Thịnh Vũ cũng mặt không đổi sắc mà nâng tách uống một ngụm, tuy nói về sau sợ là dạ dày sẽ khó chịu, nhưng phải thừa nhận rằng, Hồng Hạnh cô nương này pha trà rất ngon.
Nhạc Dao mặc dù nói chuyện cùng hai người Triệu Tử Nghiễn, nhưng ánh mắt lại lặng lẽ đánh giá khối băng trầm mặc bên cạnh mình, phát giác được nàng ấy có chút do dự, thoáng suy tư một hồi. Thịnh Vũ là người làm ăn, dù tính cách lạnh lùng, bất quá vẫn coi trọng lễ nghi giao tiếp, như thế nào uống một tách trà đều lưỡng lự?
Một lát sau, Nhạc Dao đứng lên, tỏ ý đi ra ngoài một chút, đợi đến lúc nàng quay trở về, trong tay lại cầm một cái ấm nhỏ.
Triệu Tử Nghiễn có chút không rõ: "Đây cũng là trà tỷ mới pha sao?"
Nhạc Dao thong thả ngồi xuống, làm như tùy ý đem tách trà trước mặt Thịnh Vũ dời đi, lại đổi đến một cái tách khác: "Đây là trà lài do tại hạ tự mình chế biến, hương vị rất đặc thù, sẵn dịp liền tiếp đãi các vị một phen." Nói xong, nàng nheo mắt nhìn Thịnh Vũ, khẽ mỉm cười, ánh mắt lại liếc xuống tách trà mới.
Thịnh Vũ có chút giật mình, trong lúc nhất thời không biết phản ứng ra sao, cuối cùng lại cầm tách lên uống thử, hương vị nhàn nhạt, thanh thuần như nước suối, đây tựa hồ không giống hương vị trà.
Triệu Tử Nghiễn nhìn thoáng qua liền hiểu, lập tức nháy mắt cùng Phó Ngôn Khanh. Xem ra Nhạc Dao cùng Thịnh Vũ rất hiểu ý nhau, việc hợp tác trước mắt càng thêm thuận lợi. Nhạc Dao trước giờ thận trọng, thế nhưng không phải ai cũng có thể khiến cho nàng chú ý.
Mắt thấy lúc này bầu không khí rất tốt, Triệu Tử Nghiễn sắc mặt nghiêm túc, chậm rãi nói: "Lần này ta sở dĩ tìm đến hai nàng, chắc hẳn nguyên nhân các nàng đều đã biết. Trước giờ chuyện mua sắm trong nội cung đều do sáu bộ phận quản lý, dĩ nhiên có rất nhiều thương hộ đều muốn tranh nhau cung ứng, có thể tưởng tượng lợi ích lớn đến thế nào."
Nhạc Dao đưa tay gõ lên mặt bàn: "Hoàn toàn chính xác, hoàng gia trước giờ thích phô trương lãng phí, đặt nặng thể diện nên ra tay hào phóng vô cùng. Chuyện mua sắm trong nội cung số lượng mặt hàng nhiều không kể xiết, đều tuyển chọn cực phẩm đưa vào trong cung, nên các thương hộ nào giành được quyền buôn bán liền một bước lên mây, thật sự là mê người."
Nói xong, nàng quay đầu nhìn xem Thịnh Vũ: "Thịnh tiểu thư cảm thấy thế nào?"
Thịnh Vũ đang có chút hối hận vì lúc mới đến đã xem nhẹ nàng, trong lòng đang âm thầm tự trách, vừa nghe đến nàng hỏi mình, liền gật đầu: "Nhạc chưởng quỹ nói thật không sai."
Nhạc Dao thu hồi ánh mắt, bày ra vẻ mặt nghiêm chỉnh nhưng trong lòng lại cười trộm, khối băng Thịnh Vũ này thật ra cũng đáng yêu đấy.
Phó Ngôn Khanh ánh mắt lướt qua hai người, nhẹ giọng nói: "Chính vì vậy, Tử Nghiễn muốn giao cho hai nàng đảm nhận cung ứng toàn bộ vật phẩm cho nội cung. Bất quá, cần phải hết sức cẩn thận, bọn người hậu cung sợ rằng sẽ hận chúng ta thấu xương, lần này chi phí giảm rất nhiều nhưng vật phẩm đều phải tuyển chọn hợp tiêu chuẩn, thậm chí phải đặc sắc hơn lúc trước, để tránh cho bọn họ gây khó dễ. Còn nữa, đề phòng có người lợi dụng cơ hội đâm sau lưng. Chuyện hoàng thương nếu làm tốt dĩ nhiên danh lợi thăng tiến, nhưng nếu làm không xong, liền chuốc lấy họa toàn gia."
Nhạc Dao cùng Thịnh Vũ đều thận trọng nói: "Hiểu được."
Phó Ngôn Khanh nói xong cúi đầu suy tư: "Tử Nghiễn, nàng xem chúng ta nên ứng phó những cung nhân bị tổn hại lợi ích như thế nào?"
Triệu Tử Nghiễn nhẹ gật đầu: "Ta lúc quyết định đảm nhận chuyện này, liền đã suy nghĩ kỹ. Chuyện hoàng thương liên quan đến rất nhiều thế lực trong nội cung, không chỉ Tiêu quý phi, còn có một số vị khác chúng ta không thể nào đắc tội, nếu bọn họ muốn gây trở ngại thật sự là mối phiền lớn, chúng ta trước tiên cần xoa dịu bọn họ, lợi ích đều không thể thiếu phần, cho nên Nhạc Dao?"
Nhạc Dao có chút bất đắc dĩ nói: "Điện hạ, ta sẽ giúp người an bài thỏa đáng, không ngại tốn kém thế nào, ta đảm bảo bọn họ đều sẽ hài lòng." Nói xong nhưng lại chống cằm, lắc đầu thở dài: "Thua lỗ, thua lỗ rồi."
"Như thế nào thua lỗ?" Triệu Tử Nghiễn liếc nàng một cái, có chút buồn cười nói.
Thịnh Vũ nhấp một hớp trà lài, hương vị rất dễ chịu, thuận miệng tiếp lời Nhạc Dao: "Lợi nhuận đã giảm tối đa, lại phải lót tay không ít, dĩ nhiên thua lỗ."
Nhạc Dao sững sờ, lập tức vỗ tay cười nói: "Đúng là như thế, Thịnh tiểu thư quả nhiên hiểu ta."
Thịnh Vũ có chút cứng ngắt, cúi đầu uống trà, cũng không nói thêm lời nào.
Triệu Tử Nghiễn cùng Phó Ngôn Khanh liếc mắt nhìn nhau, đều là khẽ mỉm cười.
Đợi đến lúc bốn người thương lượng xong, hoàng hôn đã bắt đầu buông xuống phía chân trời, Triệu Tử Nghiễn cũng không có ý định ở lâu, các nàng từ biệt Nhạc Dao liền rời đi. Thịnh Vũ còn sổ sách cần xử lý nên một mình trở về trước, Triệu Tử Nghiễn cùng Phó Ngôn Khanh không có chuyện gấp, cho nên thong thả nắm tay nhau đi dạo dọc theo phố Trường Ương.
Kinh Thành lúc này đã vào tiết Đoan Ngọ, trên đường phố tràn ngập những vật phẩm trang trí rực rỡ sắc màu. Hai bên đường những quầy hàng chen chúc nhau buôn bán vô cùng náo nhiệt,