Triệu Tử Nghiễn cười đến vô cùng hài lòng, hơi thở lướt trên chóp mũi nàng, thấp giọng nói: "Có thể câu dẫn được nàng, ta thật sự rất vinh hạnh."
Phó Ngôn Khanh mặt có chút nóng, nhéo nhéo gương mặt của nàng: "Đáng tiếc gương mặt xinh đẹp như vậy, da làm sao lại dày?"
Triệu Tử Nghiễn cọ cọ gương mặt vào lòng bàn tay nàng, híp híp mắt: "Nàng cứ sờ đi, xem có chỗ nào dày lên không."
Phó Ngôn Khanh nén cười, nhẹ nhàng đẩy nàng một cái, chỉnh trang lại y phục: "Hồ nháo, nàng ồn ào làm ta suýt nữa quên đi chính sự."
Triệu Tử Nghiễn đưa tay vòng chặt nàng: "Chính sự gì nè?"
"Vừa rồi Quỷ Lâu cho người đến tìm nàng, nói là có chuyện quan trọng cần bẩm báo."
Triệu Tử Nghiễn gật đầu: "Có phải là chuyện bên Huyễn Ảnh Sơn Trang?"
Phó Ngôn Khanh có chút kinh ngạc: "Nàng biết rồi sao?"
Triệu Tử Nghiễn cúi đầu vuốt ve ngón tay nàng, nhỏ giọng nói: "Trước khi nàng tới, ta đã nhìn thấy ám vệ lén lút tiến vào chỗ Triệu Mặc Tiên, nếu ta đoán không sai, hoàng tỷ chính là đắc thủ được mảnh tàng bảo đồ kia rồi."
"Quả nhiên cái gì cũng không qua mắt được nàng, thế nhưng chuyện Vĩnh Đế bảo tàng, nàng chuẩn bị ứng phó như thế nào?" Trong mắt Phó Ngôn Khanh ẩn chứa suy tư, trầm giọng hỏi.
Triệu Tử Nghiễn phát giác được tâm tình Phó Ngôn Khanh biến hóa, có chút dừng lại: "Triệu Mặc Tiên muốn chiếm riêng Vĩnh Đế bảo tàng, tất nhiên sẽ không báo lại triều đình, mà nguyên nhân vốn là tỷ ấy không tin phụ hoàng sẽ lập mình làm người kế vị. Hơn nữa thế lực của nhị hoàng huynh không yếu, nếu như hai người triệt để trở mặt, Vĩnh Đế bảo tàng liền sẽ trở thành ưu thế không gì sánh được."
"Cho nên?"
Triệu Tử Nghiễn nghiêm túc nói: "Ta không thể để ngôi hoàng đế rơi vào tay thất hoàng tỷ, bởi vì khi đó Tây Nam vương phủ liền không xong rồi, cho nên Vĩnh Đế bảo tàng, ta nhất định phải có."
Phó Ngôn Khanh ánh mắt có chút phức tạp, cúi đầu im ắng thở dài, sau đó nói khẽ: "Ta biết rồi." Sau đó nàng nhíu nhíu mày:"Nhưng nếu Triệu Mặc Tiên không chiếm được Vĩnh Đế bảo tàng, cũng tuyệt đối không để người khác dễ dàng có được."
Triệu Tử Nghiễn gật đầu: "Vì vậy ta đặc biệt chuẩn bị cho tỷ ấy một phần tàng bảo đồ nửa thật nửa giả."
"Ý của nàng là để cho Triệu Mặc Tiên đi tìm Vĩnh Đế bảo tàng giả sao?" Phó Ngôn Khanh ẩn ẩn đoán được rồi, nhưng lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Triệu Tử Nghiễn phát giác bàn tay Phó Ngôn Khanh có chút khẩn trương, nói khẽ: "Khanh nhi nàng biết, đúng không?"
Phó Ngôn Khanh một mực luôn do dự không biết có nên nói rõ chuyện Vĩnh Đế bảo tàng cho Triệu Tử Nghiễn biết hay không, nàng sở dĩ hiểu rõ chân tướng, nguyên nhân thật sự quá hoang đường, mà Triệu Tử Nghiễn đã đi quá xa so với đời trước, những gì nàng ấy biết được về Vĩnh Đế bảo tàng đã vượt xa dự liệu của nàng. Nàng sống lại một đời lại khiến cho nhân sinh của nàng ấy thay đổi nghiêng trời lệch đất, mà Phó Ngôn Khanh mơ hồ thấy được, tình hình càng lúc càng không ổn.
Nếu nàng còn do dự, đợi đến đến khi nàng ấy thật sự đi vào Vĩnh Đế bảo tàng giả, những mảnh tàng bảo đồ kia chẳng những không giúp ích được gì, mà còn đẩy nàng ấy vào tình huống nguy hiểm hơn. Bên trong nơi kia đều là tầng tầng cơ quan đoạt mạng người, đã đi vào liền không ai có thể thoát ra. Nếu Triệu Tử Nghiễn muốn có Vĩnh Đế bảo tàng, vậy nàng cũng không cần giấu giếm nữa.
Hôm nay Triệu Tử Nghiễn rõ ràng đã phát hiện được mấy phần chân tướng rồi, Phó Ngôn Khanh dĩ nhiên không muốn lừa gạt nàng, xoay người nghiêm túc nhìn Triệu Tử Nghiễn: "Có phải...nàng đã phát hiện, khu lăng mộ Vĩnh Đế chính là có hai nơi khác nhau, đúng không?"
Triệu Tử Nghiễn đôi mắt mở to, kinh ngạc đáp: "Ân."
Phó Ngôn Khanh có chút cúi đầu xuống, ngón tay vuốt lấy tóc mai của nàng: "Như vậy, nàng cũng biết mảnh tàng bảo đồ thứ ba, là chỉ nơi nào rồi?"
"Ân, tổ tiên của Diêu Thanh Sơn vốn là một trong bốn vị đại tướng năm xưa. Chẳng qua là nhiều năm như vậy, hắn cũng không quan tâm Vĩnh Đế bảo tàng ở nơi nào, chỉ là nhất nhất tuân theo di mệnh tổ tiên mà bảo hộ vật kia."
Lúc trước Triệu Tử Nghiễn vốn chỉ muốn gạt Triệu Mặc Tiên, thế nhưng thông qua đàm phán cùng Diêu Thanh Sơn, nàng ẩn ẩn đoán được một chút manh mối. Diêu Thanh Sơn cũng không phủ nhận, lại có ý định cùng Quỷ Lâu giao hảo, nên cuối cùng đã tiết lộ vài điều. Mảnh tàng bảo đồ thứ ba thật sự dẫn đến khu lăng mộ Vĩnh Đế giả, nơi đó cơ quan cạm bẫy trùng điệp, mười phần hung hiểm, chuyến này Triệu Mặc Tiên nếu rơi vào liền khó lòng thoát ra, sợ rằng phải chôn thây tại đó. Nếu Triệu Mặc Tiên may mắn thoát được, nàng liền cho quan lại ở Ích Châu dâng sớ lên triều đình, tố cáo Triệu Mặc Tiên lén lút khai quật Vĩnh Đế bảo tàng, xem sau đó phụ hoàng sẽ xử trí nàng ta như thế nào.
Nhưng nàng không ngờ rằng, Phó Ngôn Khanh vậy mà đối với Vĩnh Đế bảo tàng hiểu biết càng sâu, giống như nàng ấy đã sớm nắm trong lòng bàn tay.
Phó Ngôn Khanh nhẹ gật đầu: "Tử Nghiễn, nàng nếu tin ta, từ giờ nàng liền không cần hao tâm tổn trí đi tìm kiếm nữa, đến lúc đó ta tự nhiên sẽ sắp xếp thỏa đáng cho nàng, được chứ?"
Triệu Tử Nghiễn ánh mắt phức tạp nhìn nàng, hồi lâu không nói chuyện, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Ta đương nhiên tin nàng, chẳng qua là ta có chút hiếu kỳ, Khanh nhi vì sao hiểu được rõ ràng như vậy, lúc trước vì sao không sớm nói với ta?"
Phó Ngôn Khanh thấy nàng có chút mất mát, đưa tay nhẹ nhàng nắm ngón tay của nàng, ôn thanh nói: "Việc này ta cũng không biết phải nói làm sao với nàng, lúc trước biết nàng tìm kiếm Vĩnh Đế bảo tàng chỉ là vì muốn vạch trần Triệu Mặc Tiên, ta có chút do dự, nhưng hiện tại nàng muốn có được kho báu, ta tất nhiên không thể giấu giếm nàng nữa, bởi vì ta sợ sau này nàng gặp phải nguy hiểm, cho nên ta...."
"Cho nên nàng mới nói cho ta biết?" Triệu Tử Nghiễn cười khổ nhìn xem Phó Ngôn Khanh.
"Ta xin lỗi, là ta không đúng, ta lẽ ra không nên để cho nàng phí tâm tư đi tìm Diêu Thanh Sơn." Dù Triệu Mặc Tiên lấy được tàng bảo đồ thật, thì cuối cùng đó cũng là giả mà thôi. Vĩnh Đế bảo tàng, thật ra lại nằm ở một nơi hoàn toàn khác. Việc này đặt ở trong lòng Phó Ngôn Khanh đã quá lâu, nguyên bản ngày đó nàng một lần nữa mở mắt ra, nàng liền quyết tâm cho đến chết sẽ không tiết lộ nửa phần liên quan đến đời trước. Dù sao việc nàng trùng sinh đã quá mức nghịch thiên rồi. Nửa đêm tỉnh dậy từ trong giấc mộng, nàng thường xuyên không phân rõ cảnh trong mơ cùng thực tế, càng sợ sự hiện hữu của nàng sẽ phá hỏng quỹ đạo vốn có của tự