Trong bóng đêm, Phó Ngôn Khanh nhìn xem gương mặt tươi cười ấm áp của người kia, lời nói thâm tình tràn đầy vuốt ve an ủi, để tâm của nàng thoáng chốc như rơi vào một đầm nước, nhưng mà thật sâu trong lòng nàng, sự hối hận kia chưa một chút nào vơi đi. Ngày ấy nếu nàng sớm mang Triệu Tử Nghiễn theo cùng, không bỏ lại nàng ấy một mình cô đơn trong cung cấm, nàng ấy đã không phải chịu đựng nhiều thống khổ như vậy.
Triệu Tử Nghiễn cũng yên tĩnh nhìn nàng, trong đôi mắt thanh khiết như chứa đựng một mảnh ánh sao lấp lánh, sáng chói mê người. Phó Ngôn Khanh có chút giật mình lấy lại tinh thần, lúc này nàng mới phát hiện người kia đã áp đến rất gần nàng, loại động tác thân mật mà mập mờ này mang theo một luồng nguy hiểm khó nói nên lời.
Nàng cuống họng động đậy, tiếng nói tựa hồ bị cái gì ngăn chặn, có vẻ hơi mất tiếng co rúm lại: "Tử Nghiễn, nàng... nàng đây là muốn hái hoa sao?" Lời nói trầm thấp dẫn theo một tia ái muội, khiến cho Phó Ngôn Khanh nói xong cũng có chút sững sờ, nàng giống như không thể tin được, đây là do bản thân nàng nói ra.
Triệu Tử Nghiễn cũng bị lời của nàng kinh đến rồi, nhưng thấy biểu hiện thẹn thùng của nàng, lập tức trầm thấp bật cười, tiếng nói thanh nhã mê người: "Nàng cứ nói đi? Khanh nhi..."
Trên đường đi hai người đều là gần gũi thì ít mà xa cách thì nhiều, mỗi lần gặp nhau cũng không hơn một canh giờ, làm sao có thể dành cho nhau quá nhiều thân mật, giờ phút này khó được yên tĩnh, Triệu Tử Nghiễn quả thực có chút kìm nén không được, cúi đầu dịu dàng hôn lên đôi môi mỏng hết sức mê hoặc kia, tinh tế tìm kiếm trong đó tư vị tươi đẹp.
Hô hấp của Phó Ngôn Khanh thoáng chốc loạn cả lên, đôi mắt khép hờ, đầu lưỡi ôm lấy đối phương tiến vào chải vuốt, dung túng nàng ở bên trong đòi lấy tất cả ngọt ngào.
Trong phòng tối tăm, chỉ có một vài sợi ánh trăng vụng trộm từ cửa sổ hắt vào, màn trướng buông xuống, trên giường nhỏ hai bóng người cuốn lấy nhau không ngừng dây dưa, mang theo một bầu lửa nóng, nguyên bản đêm khuya yên tĩnh lại mơ hồ lẫn vào tiếng ngâm khẽ nỉn non.
Sáng hôm sau Triệu Tử Nghiễn tỉnh lại, thẫn thờ nằm trên giường hồi lâu, nhìn xem màn trướng trên đỉnh đầu, trong ánh mắt lộ ra sự bất đắc dĩ cùng đắng chát. Đêm qua hai người khó kìm lòng nổi, sau một hồi dây dưa, suýt chút nữa liền làm đến cuối cùng, chẳng qua là rốt cuộc Triệu Tử Nghiễn tìm về được một tia thanh minh. Nàng đã rơi vào tình cảnh này còn muốn có được Phó Ngôn Khanh, về sau lại bỏ nàng ấy cô đơn một mình trên đời, kia nàng ấy nên làm cái gì bây giờ? Nghĩ đến đây, Triệu Tử Nghiễn đau khổ nắm chặt tay, nàng thật sự là hồ đồ! Không dám để xuống trong lòng điều sợ hãi kia, lại thực sự nhịn không được tham niệm, rõ ràng chính mình trêu chọc nàng ấy, kết quả buông tha nàng ấy cũng là mình.
Trải qua một hồi dằn vặt cùng tự trách, Triệu Tử Nghiễn không khỏi nhớ lại ánh mắt Phó Ngôn khanh khi ấy nhìn mình, mềm mại nhu tình đến mức khiến nàng tan thành nước, nhưng từ trong đáy mắt vẫn không giấu được tia ảm đạm, khóe môi nàng ấy tận lực kìm chế, cắn chặt đến bật máu, để nàng cảm thấy chính mình như một tội đồ.
Triệu Tử Nghiễn đưa tay bưng lấy đôi mắt, hai vai run lên, cố kìm nén không để cảm xúc tuôn rơi: "Khanh nhi, nếu ta có thể giải quyết chuyện lần này, an nhiên trở về, vô luận kết cục như thế nào, tất nhiên sinh tử không bỏ."
Chẳng qua là Triệu Tử Nghiễn không ngờ tới, hành động đêm đó của nàng đã để lại ký ức khó phai trong lòng nữ nhân bụng dạ hẹp hòi kia, về sau nàng chỉ có thể rơi xuống hạ phong, phải phí hết bao tâm tư mới có thể đạt được như ý nguyện.
Triệu Tử Nghiễn ở trong hành quán suốt một ngày, đem tin tức Võng Lượng phái người từ kinh thành đưa tới cẩn thận suy xét. Thời gian này,triều đình cũng không yên ổn, Cảnh đế thân thể càng ngày càng kém, rất nhiều đại thần bắt đầu tấu mời Cảnh đế lập thái tử. Nhị hoàng huynh hầu như cả ngày đều tới lui bên giường bệnh, mà tứ hoàng huynh cũng bốn phía tiếp xúc đại thần trong triều, chuẩn bị cho một trận mưa to gió lớn nổi lên.
Nhìn tin tức Thái sử lệnh đưa đến, Triệu Tử Nghiễn ánh mắt lóe sáng, lập tức nhấc bút viết phong thư hồi âm. Những năm này ngoài mặt nàng giống như không có chút quan hệ nào với các thế lực trong triều, nhưng thật ra Thái sử lệnh, ngự sử đại nhân, trung lang tướng Tống Tư Minh cai quản Thập lục vệ đều âm thầm phía sau hỗ trợ cho nàng. Tống Tư Minh năm đó bất quá chỉ là phó tướng, một lần hắn nhận lệnh Tiêu Thác, lãnh binh đi Tây Bắc diệt mã tặc, Triệu Tử Nghiễn cũng bị Tiêu phi ép theo cùng, gặp lúc bão cát sa mạc, rơi vào trong bẫy của địch, may là Triệu Tử Nghiễn ra tay cứu hắn một mạng, mà một nửa vệ binh phái đi đều đã chôn thây nơi cát vàng. Đoạn thời gian đồng sinh cộng tử kia khiến hắn lòng dạ ghi khắc, cũng vì nợ ân tình, về sau hắn liền nguyện ý đi theo trợ lực cho nàng.
Nghe nói Triệu Thanh Thư muốn cùng Tống Tư Minh giao hảo, thậm chí khắp nơi chiếu cố đối với người thân của Tống Tư Minh, Triệu Tử Nghiễn cũng đoán được nhị hoàng huynh là muốn làm gì rồi. Cấm vệ quân trong Thập thục vệ vốn là phụ trách canh giữ hai cổng trước sau của hoàng cung, nếu có chính biến xảy ra, hai cánh cổng này dĩ nhiên là nơi dẫn thẳng đến nội cung. Phụ hoàng lúc này thân thể sa sút, nếu bị người ép giao ra đế vị cũng không còn cách nào, mà Triệu Mặc Tiên đang ở biên cương, đến lúc trở về đại cuộc liền đã định.
Triệu Tử Nghiễn thoáng buông một tiếng cười nhạt, Triệu Thanh Thư tuy rằng thủ đoạn, nhưng so với Triệu Mặc Tiên càng dễ tự mãn, nhất là vụ án muối lậu đã gây đả kích lớn đến Triệu Mặc Tiên, dĩ nhiên người kia càng trở nên tự tin. Lúc này kinh thành đang buông lỏng, mà sức khỏe phụ hoàng ngày càng xuống dốc, quả thật là cơ hội ngàn năm một thuở của Triệu Thanh Thư, hắn làm sao sẽ bỏ qua đây? Nhưng mà, nhị hoàng huynh đã có chút xem nhẹ Tiêu Thục Nghi rồi, nữ nhân này âm tàn thâm độc, mấy chục năm ở trong nội cung một tay che trời, như thế nào sẽ để cho Triệu Thanh Thư thuận lợi?
Tuy rằng Triệu Thanh Thư cũng là một mối họa, nhưng trước mắt hắn có khả năng kiềm chế Triệu Mặc Tiên, giúp cho nàng tạm thời dễ thở một chút, lại tranh thủ được thời gian đi bố trí kế hoạch sắp tới.
Nghĩ đến đây, Triệu Tử Nghiễn vỗ nhẹ tay ba cái, một bóng người lập tức rơi xuống trước nàng: "Chủ nhân."
"Lập tức phái người trở về kinh thành, tìm cách âm thầm báo cho nhị điện hạ biết, Triệu Mặc Tiên đến Ích Châu chỉ vì khai quật Vĩnh Đế bảo tàng, mà không phải là lập công chuộc tội. Còn có, đưa thư này cho trung lang tướng Tống Tư Minh."
Người nọ cúi đầu nhận lệnh, rất nhanh liền biến mất.
Triệu Tử Nghiễn ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, đã đến giờ tuất rồi, vậy mà còn không thấy bóng người, nàng ấy là sinh khí rồi sao? Trong lòng nàng mơ hồ có chút bất an, chỉ có thể căn dặn mật vệ Quỷ Lâu đi tìm Phó Ngôn Khanh..
Triệu Mặc Tiên cả ngày đều chưa từng nghỉ ngơi, Ôn Bẩm Trung hiệu suất rất nhanh, chỉ trong buổi sáng liền đem toàn bộ thư tịch đưa tới hành quán. Triệu Mặc Tiên cho đám tâm phúc đều ở đây cẩn thận tìm kiếm manh mối về ngọn núi, thẳng đến khi mặt trời lặn phía tây, cũng không tìm được chút đầu mối nào.
Triệu Mặc Tiên buồn bực nhíu mày, lần này kinh thành lại truyền đến tin tức, Cảnh đế bởi vì thân thể không khỏe, đã ngưng