Lúc này nguyên bản đã vào tiết trung thu, nhưng bởi vì tang sự của hoàng đế, kinh thành liền một mảnh lạnh lẽo thê lương. Sau khi chiếu thư được tuyên đọc, đám người Hằng thân vương tạm thời không nháo nữa, tang sự vẫn tiếp tục diễn ra suốt mấy ngày đêm khiến những người liên quan đều cực kì mệt mỏi. Đặc biệt là Triệu Tử Nghiễn, hai đầu gối của nàng đều tím xanh rồi, chân nàng vốn khí huyết ngưng trệ, hiện tại càng trở nên nghiêm trọng.
Đợi đến khi nghi lễ cuối cùng kết thúc, Phó Ngôn Khanh có chút vội vàng đưa Triệu Tử Nghiễn hồi cung, Triệu Tử Nghiễn tự nhiên biết nàng lo lắng, quay đầu nói: "Khanh nhi, ta còn tốt, nàng đừng gấp."
Phó Ngôn Khanh vẫn không chậm bước chân, vừa tiến vào Trọng Hoa Cung, thái giám cung nữ nhất loạt quỳ xuống: "Bái kiến Nhiếp chính vương!"
Triệu Tử Nghiễn thoáng sững sờ, bất quá buổi sáng vừa tuyên chỉ, trong nội cung liền đã sắp xếp xong, thực sự phản ứng quá nhanh rồi. Nàng khoát tay áo, tỏ ý bọn họ đứng lên: "Về sau đừng gọi ta là nhiếp chính vương, lễ nghi phiền phức cũng liền bỏ đi, ta không quen như vậy."
Đám cung nữ thái giám đều có chút ngớ ra, không biết nên như thế nào nói tiếp, không gọi Nhiếp chính vương thì biết gọi là gì, cũng không thể gọi điện hạ như trước.
Phó Ngôn Khanh thấy bọn họ thấp thỏm không yên, mở miệng nói: "Đem thang thuốc đưa lên, sau đó lui xuống hết đi, nơi này không cần các ngươi hầu hạ." Triệu Tử Nghiễn đoán chừng không quen được nhiều người hầu hạ như vậy, hơn nữa những chuyện này Phó Ngôn Khanh đều muốn đích thân làm, giao cho người khác nàng không yên tâm.
Phó Ngôn Khanh ôm Triệu Tử Nghiễn đến trên giường, đem ống quần của nàng ấy vén lên, nhìn xem đầu gối đều sưng đến tím xanh rồi, Phó Ngôn Khanh không khỏi hít ngụm khí lạnh, lông mày nhíu đến chặt chẽ. Ngón tay lành lạnh của nàng run run vuốt dọc theo chân Triệu Tử Nghiễn, nhẹ nhàng xoa nắn.
Triệu Tử Nghiễn vội mở miệng nói: "Không có việc gì, đầu gối thoạt nhìn hơi dọa người, nhưng ta có dùng nội lực che chở, không sao hết."
Phó Ngôn Khanh có chút phiền muộn, trên tay đột nhiên dùng sức, xoa trúng vào chỗ đau làm cho Triệu Tử Nghiễn giật mình run lên.
"Đây là có dùng nội lực che chở?" Phó Ngôn Khanh nói xong môi mím chặt, lòng bàn tay phủ lên đầu gối Triệu Tử Nghiễn, dùng nội lực chậm rãi xoa. Một lát sau nàng rầu rĩ nói: "Hôm nay ta thuận theo nàng, nhưng ngày mai vào lăng, nếu nàng còn không biết yêu quý bản thân, từ nay về sau liền để những cung nữ kia đến hầu hạ nàng đi, ta không đến nữa, tùy nàng đấy."
Triệu Tử Nghiễn vội vàng nhận lỗi, đáng thương nói: "Ta nghe lời, nàng đừng mặc kệ ta."
Phó Ngôn Khanh hừ nhẹ một tiếng, thấy cung nữ đã đem thang thuốc bưng lên, liền dặn dò bọn họ đi chuẩn bị bữa tối. Những người này đều là do Lý Thịnh tự mình an bài, cũng xem như tin cậy được. Đem Triệu Tử Nghiễn chân ngâm tốt, Phó Ngôn Khanh cúi đầu hết sức chuyên chú mà xoa nắn gân cốt cho nàng.
Triệu Tử Nghiễn nhìn xem nàng, sau đó ôn thanh nói: "Khanh nhi, phụ vương của nàng như thế nào rồi?" Biên giới Tây Nam bị Khương tộc xâm chiếm, Phó Hoài lãnh binh xuất chinh đã hai tháng, hiện tại Phó Ngôn Khanh ở chỗ này, sợ là cũng rất lo lắng cho phụ vương bên kia.
Phó Ngôn Khanh mỉm cười: "Phụ vương rất lợi hại, Khương tộc liên tiếp mấy trận đều bị đánh lùi, Tây Nam an toàn. Ta trước đây liền viết thư cẩn thận dặn dò người, tăng cường lưu ý động tĩnh bên Tiêu Thác, hôm nay chuyện xảy ra ở kinh thành hẳn là người cũng nắm được rồi."
Triệu Tử Nghiễn có chút trầm mặc: "Khanh nhi cũng cảm thấy Tiêu Thác sẽ phản?"
Phó Ngôn Khanh thở dài: "Tiêu Thác không phải người tốt, hắn xem trọng nhất chính là lợi ích. Hôm nay tất cả mưu tính đều thất bại trong gang tấc, hắn làm sao sẽ cam tâm khoanh tay chịu chết, tại Tây Cảnh khổ cực chiến đấu cùng Thổ Dục Hồn, hắn đã sớm một bụng oán trách, ta sợ tình huống xấu nhất là hắn sẽ tạo phản."
Triệu Tử Nghiễn trong lòng hơi trầm xuống, trầm giọng nói: "Đây cũng là điều ta lo lắng nhất, lúc trước rời khỏi Ích Châu, ta liền phái một số cao thủ Quỷ lâu ngày đêm giám sát Tiêu Thác, cũng nhắc nhở Thẩm Thiếu Lăng hết sức phòng bị. Nhưng hôm nay nước xa không cứu được lửa gần, Ích Châu quân thủ vệ chỉ có ba vạn, tính luôn binh lực phòng thủ các nơi, cũng không quá năm vạn quân. Thổ Dục Hồn lần này xuất binh gần mười vạn binh lực, Tiêu Thác mang đến tây chinh đại quân có hai mươi vạn, một khi hắn phản, thậm chí cấu kết Thổ Dục Hồn cùng Khương tộc, đối Đại Hạ uy hiếp, không nghĩ cũng biết."
Nói đến đây trong lòng hai người đều có chút nặng nề, Phó Ngôn Khanh suy tư hồi lâu, cuối cùng khẽ cười nói: "Được rồi, hôm nay đã mệt mỏi cả một ngày, chuyện này chúng ta trong lòng có chuẩn bị liền tốt, tạm thời không cần quá lo lắng. Mấy ngày nay Kinh thành dán lệnh truy nã, treo giải thưởng bắt Liêu Toàn, Tiêu quý phi cùng Triệu Mặc Tiên, cổng thành đã giới nghiêm, ít nhất có thể cam đoan Tiêu quý phi chạy không thoát được."
Triệu Tử Nghiễn gật đầu, đưa tay đem Phó Ngôn Khanh kéo lên, ôm nàng nhỏ giọng nói: "Hôm nay đã là tiết trung thu, kết quả khiến cho nàng theo ta một phen lao tâm lao lực."
Phó Ngôn Khanh cười nhẹ: "Nói ngốc cái gì đó, ta cũng không phải là đi theo nàng, đây là chuyện của hai người chúng ta, nàng không được quên, nàng đã nói cái gì."
Triệu Tử Nghiễn mi mắt cong cong, nghiêng đến hôn nàng: "Cả đời cũng sẽ không quên." Bởi vì vẫn còn đang mặc tang phục, hai người cũng không quá mức quấn quít, hôn một chút liền dừng lại. Sau khi dùng qua bữa tối, thay đổi y phục rồi, Triệu Tử Nghiễn cũng không thèm kiêng kị những người khác, một mực lôi kéo Phó Ngôn Khanh cùng nàng ngủ, một đêm không mộng, xem như hưởng thụ lấy khoảng thời gian an bình hiếm có.
Bởi vì thế cục rung chuyển, tang sự Cảnh đế có vẻ hơi vội vàng, hai ngày sau liền cử hành đại điển, chính thức sắc phong Triệu Huân là thái tử, Triệu Tử Nghiễn là nhiếp chính vương. Triệu Tử Nghiễn liền tảo triều ban thưởng cho các quan viên lớn nhỏ có công, nghiêm trị không tha bè lũ phản nghịch, triều đình nguyên bản rối loạn rất nhanh được trấn tĩnh lại. Thế lực Tiêu gia ở kinh thành toàn bộ bị khống chế, riêng Dương Thạc bị phát hiện chết trên giường tiểu thiếp của hắn, khiến cho bão táp sắp nổi lên cuối cùng được dìm xuống, tan đi không còn dấu vết.
Ngày mười chín tháng tám, chuyện Triệu Tử Nghiễn lo lắng cuối cùng đã xảy ra, Tiêu Thác lôi kéo đề đốc Giang Đô, thứ sử Quỳ Châu, tuần phủ Lãng Châu dấy binh tạo phản, tôn Triệu Mặc Tiên làm đế, lấy danh nghĩa thảo phạt nhiếp chính vương mưu phản soán vị, chèn ép thái tử, khống chế triều đình, phạm đủ mười tội trạng lớn, Tiêu Thác dẫn binh bắt đầu tiến đánh về phương bắc.
Tiêu Thác trước tiên đem hai mươi vạn đại quân công chiếm đất Thục, Thẩm Thiếu Lăng dựa vào Kiếm Môn Thục Đạo mạnh mẽ chống đỡ, thế nhưng không thể ngăn được Thổ Dục Hồn đánh vào từ ngoại vi Tây Cảnh, Tiêu Thác cấu kết Thổ Dục Hồn tiến quân thần tốc, một đường liền phá ba cửa ngõ Ích Châu thành, khiến cho Đại Hạ một lần nữa rơi vào hỗn loạn.
Triều đình đối với chuyện này không chút nào buông lỏng, tội trạng của Triệu Mặc Tiên cùng Tiêu gia đã sớm bị chiêu cáo toàn thiên hạ, lần này văn nhân nho sĩ kinh thành lại một lần nữa kịch liệt phát văn lên án, nói Tiêu Thác bán nước cầu vinh, cấu kết Thổ Dục Hồn tàn sát đồng bào, lại tôn kẻ giết vua mưu nghịch lên làm đế, bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa. Dùng từ cay độc sắc bén, cũng là chấn động khắp nơi.
Hai bên không ngừng dùng ngòi bút làm vũ khí công kích nhau, mà chiến sự phía trước cũng ngày càng thêm kịch kiệt. Tiêu Thác đã tập kết được quân đội đạt ba mươi vạn người, phía biên cảnh lại được mấy chục vạn quân Thổ Dục Hồn, Khương tộc hỗ trợ, từng bước ép sát, trận chiến này thắng bại đã không thể liệu trước.
Hơn nữa Hoàng Hà vỡ đê vẫn còn chưa xử lý xong, dân chạy nạn chịu khổ đã đến cực hạn, phủ Kinh Triệu cùng phủ Hà Tây liên tiếp thiên tai, để mấy người Lý Phú một phen váng đầu hoa mắt.
Triệu Tử Nghiễn cùng Phó Ngôn Khanh vẫn khí định thần nhàn, mà bên dưới Lý Phú cùng quan ngự sử đã gấp đến độ xoay quanh, Lý Phú nhịn không được nói: "Quân thượng, thỉnh người nói một lời." Hôm nay tảo triều cũng vậy, bên dưới quần thần tranh luận không ngớt, dù bọn họ nói khó nghe hơn nữa, Triệu Tử Nghiễn vẫn an tĩnh không lên tiếng.
Triệu Tử Nghiễn mỉm cười: "Lý đại nhân yên tâm đừng nóng, tình thế mặc dù gấp, tuy nhiên đều có thể giải quyết, bổn vương trong lòng đã có tính toán rồi."
Đợi đến lúc bãi triều, các vị đại thần đều mặt mày rạng rỡ rời khỏi, Lý Phú cười đến vui vẻ, vuốt vuốt râu nói: "Hậu sinh khả úy, quân thượng thật sự là khiến mấy lão thần chúng ta thán phục không thôi."
Tiết Hằng cũng vẻ mặt tràn đầy phấn khởi: "Xem ra lúc trước trung thư đại nhân ánh mắt quả thực tốt."
Một cảnh này rơi vào trong mắt Phó Ngôn Khanh, nàng đều nhịn không được muốn cười: "Nàng xem Lý đại nhân, hài lòng đến râu mép đều rung lên."
Triệu Tử Nghiễn ánh mắt dao động: "Nếu không có nàng, ta cũng không thể hạ xuống nước cờ này."