Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn

Phản gián kế (2)


trước sau

Tào Lưu Cẩm nhìn Triệu Tử Nghiễn đi vào biệt uyển, không lâu sau bên trong truyền đến một trận thanh âm, tựa hồ có người đang tranh luận gắt gao.

Phó Ngôn Khanh ngữ điệu lạnh lùng: "Quân thượng cảm thấy chúng ta còn có thể sao? Vẫn là Nhiếp chính vương cho rằng, ta có thể không để ý ngài có ba vợ bốn nàng hầu, cùng những nữ nhân khác..." Thanh âm của nàng nhịn không được phát run, cuối cùng nói không nên lời, vô lực trầm mặc.

Triệu Tử Nghiễn đáng thương nói: "Ta chỉ là nhất thời uống nhiều quá, cũng không phải cố ý như thế, nếu không vì...không vì A Húc hôm qua làm càn....Nàng lại không chịu tin ta, ta làm sao sẽ đụng đến rượu."

Phó Ngôn Khanh vẻ mặt mang theo tia tức giận: "Nàng ý là trách ta sao? A, cái gọi là say rượu loạn tính, bất quá là lấy cớ!"

"Nàng chỉ biết oán ta đối với A Húc động thủ, nàng có biết lời nói của đệ ấy có bao nhiêu đả thương người!"

Hai người tựa hồ càng nhao nhao càng lợi hại, Triệu Tử Nghiễn tràn đầy ấm ức, Phó Ngôn Khanh tâm tình cũng không thể kìm chế được. Rốt cuộc Phó Ngôn Khanh mệt mỏi nói: "Ta đã từng nói qua, giữa ta và quân thượng chỉ nên đơn thuần là giao dịch, không nên phát sinh bất luận tình cảm gì, hôm nay sự thật cũng đã chứng minh, giữa chúng ta chỉ là một sai lầm."

Tào Lưu Cẩm lần nữa nghe nhắc đến giao dịch, con ngươi khẽ chuyển, quả nhiên ngày trước nghe được không sai, quân thượng và quận chúa ban đầu chính là muốn tiến hành giao dịch lợi ích.

Trong sân viện, Triệu Tử Nghiễn yên tĩnh hồi lâu, ánh sáng trong mắt từng chút tắt đi, cuối cùng bi thương bao phủ, tay đè lên ngực, tựa hồ rất đau đớn.

Sau đó một giọng thiếu niên chen vào, chính là tiểu vương gia, hắn giờ phút này thanh tỉnh, nghiêm cẩn nói: "Hôm qua Ngôn Húc say rượu hồ đồ, khẩu xuất cuồng ngôn vô lễ với quân thượng, Ngôn Húc nhận tội, xin quân thượng xử phạt. Thế nhưng, xưa nay âm dương hài hòa mới là đạo trời, thân phận A tỷ không sánh được với quân thượng, nhưng dù sao cũng là quận chúa Tây Nam Vương phủ, thần cùng phụ vương tuyệt không cho phép tỷ ấy rơi vào vũng bùn. Quân thượng nắm trong tay quyền khuynh thiên hạ, có thể không để ý tới lời đồn nhảm bên ngoài, nhưng A tỷ đảm đương không nổi tội danh câu dẫn nhiếp chính vương, để quần thần cùng bách tính thiên hạ khinh thường! Thỉnh quân thượng rủ lòng thương, nể tình Tây Nam Vương phủ đời đời vì Đại Hạ vào sinh ra tử, buông tha A tỷ!"

Phó Ngôn Húc nói những lời này thập phần nghiêm túc, con mắt trong trẻo không hề chớp, thẳng tắp nhìn vào Triệu Tử Nghiễn. Phó Ngôn Khanh vốn là không nói một lời, giờ khắc này hiếm thấy mà khẽ nhíu lông mày.

Triệu Tử Nghiễn ánh mắt có chút phức tạp, nàng biết rõ A Húc nói những lời này không chỉ cho Tào Lưu Cẩm nghe, thật sự là đang nói cho chính mình nghe đấy. Nhưng lúc này nàng vô pháp trả lời, chỉ có thể trầm mặc thật lâu, sau đó xoay xe lăn lại: "Vô luận có phải sai lầm hay không, bổn vương tuyệt không cho phép nàng rời khỏi, dù là cưỡng ép, bổn vương cũng sẽ bắt nàng ở lại."

Phó Ngôn Húc chấn động, trong mắt tràn đầy lửa giận, tay run lên tựa hồ muốn động thủ, nhưng bị Phó Ngôn Khanh ngăn lại.

Sau khi Triệu Tử Nghiễn rời đi, Phó Ngôn Húc tức giận nói: "A tỷ, tỷ thanh tỉnh một chút, quân thượng rõ ràng muốn giam cầm tỷ, nàng đều cùng những nữ nhân khác dây dưa một chỗ, sau này trở thành hoàng đế, còn không phải muốn phong phú hậu cung? Nàng nếu thật lòng với tỷ, giờ phút này nên bày tỏ hối hận, nhưng tỷ xem thái độ kia đi!"

Phó Ngôn Khanh lắc đầu, buồn bã nói: "A Húc, đệ sẽ không hiểu, quân thượng tuyệt sẽ không buông tay tỷ, giữa chúng ta còn có ước định, tỷ trợ nàng đăng vị, nàng để Tây Nam Vương phủ bình an, bây giờ nếu tỷ không kiêng dè mà cùng nàng nhất đao lưỡng đoạn, sự an nguy của Tây Nam Vương phủ phải làm sao, chẳng lẽ hết thảy kế hoạch tỷ dày công thực hiện, đến lúc này liền sụp đổ?"

Phó Ngôn Húc con mắt đỏ bừng, nghẹn ngào nói: "A tỷ, vì vậy mà tỷ nhắm mắt để quân thượng khinh bạc tỷ sao? Dù nàng là nhiếp chính vương, nhưng nàng cũng chỉ là một nữ nhân, nàng hôm nay có thể mượn rượu sủng hạnh Tào Lưu Cẩm, ngày mai sẽ lại có người khác. Tỷ nói tỷ thật lòng yêu thích nàng, hai bên lưỡng tình tương duyệt, nhưng bây giờ nàng đã ruồng bỏ tỷ rồi! A tỷ là niềm kiêu hãnh của đệ, của thần dân Đại Lý, không nên bởi vì đoạn tình cảm hoang đường này mà lãng phí thanh xuân của mình!"

"Đã đủ rồi, A Húc, đừng nói nữa." Phó Ngôn Khanh tựa hồ nghe không nổi nữa, Phó Ngôn Húc nhưng lại càng thêm kích động, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: "Tỷ nói quân thượng mới có khả năng bảo đảm an nguy cho Tây Nam Vương phủ, bất quá hiện tại nàng còn không phải hoàng đế, ba mươi vạn quân dưới trướng phụ vương cũng không phải để làm cảnh!"

Phó Ngôn Khanh biến sắc, gắt gao trừng mắt nhìn Phó Ngôn Húc: "Câm miệng! Nếu để cho người nghe thấy được, đệ là muốn dẫn đến họa toàn gia?" Ánh mắt nàng khẩn trương quét một vòng, cũng không để ý Phó Ngôn Húc đang tức giận đến run cả người, lạnh lùng nói: "Đừng để cho tỷ nghe một lần nữa!" Nói xong liền đi trở về phòng.

Tào Lưu Cẩm đang ẩn thân gần đó khẽ chuyển người, ánh mắt lóe lên, nhìn xem thiếu niên toàn thân bao phủ tối tăm phiền muộn, chỉ nghe người nọ quật cường nói: "A tỷ, đệ quyết không cho phép, Phụ vương cũng sẽ không cho phép, tỷ cùng với một nữ nhân dây dưa không rõ, tỷ cắt đứt không được, đệ giúp tỷ!"

Phó Ngôn Húc trong ngày thường vẫn vui tươi như ánh mặt trời, lúc này giống như bị chìm vào trong vô tận mây mù. Tào Lưu Cẩm cảm thấy đã nghe đủ rồi, liền xoay người không tiếng động rời đi.

Đợi đến khi sân viện hoàn toàn yên tĩnh, Phó Ngôn Húc đóng chặt cửa phòng, rụt rụt đầu nhìn Phó Ngôn Khanh.

Phó Ngôn Khanh hừ một tiếng: "Còn biết thêm lời thoại, bất quá diễn cũng không sai."

Phó Ngôn Húc đỏ mặt, ủy khuất nói: "Tử Nghiễn tỷ tỷ mới đúng là cao thủ, chúng ta đều bị nàng lừa."

Phó Ngôn Khanh thở dài: "A Húc, tỷ biết đệ đang suy nghĩ gì, nhưng A tỷ thật sự yêu nàng, nàng cả đời này quá khổ, cũng vì tỷ mà trả giá rất nhiều....Cho nên A Húc, tỷ hy vọng đệ dù không hiểu được, không thể tiếp nhận, cũng đừng bao giờ đi tổn thương nàng."

Phó Ngôn Húc nhìn trong mắt Phó Ngôn Khanh tràn đầy đau lòng, trong lúc nhất thời nói không ra lời. Tại trong ký ức của hắn, ngoài phụ vương ra thì A tỷ là người lợi hại nhất, cái gì đều hiểu, cái gì đều biết, dáng vẻ trước sau đều phong khinh vân đạm trầm ổn, dường như thế gian không điều gì có thể khiến tỷ ấy sợ hãi, dù cho lần kia gặp gỡ một bầy sói tuyết hung hãn vây công, tỷ ấy cũng chưa từng lộ ra dáng vẻ mềm yếu như lúc này. Nghĩ đến mỗi lần A tỷ ở bên quân thượng, trong mắt đều là ấm áp vui vẻ, Phó Ngôn Húc cổ họng có chút ngưng trệ. A tỷ dù rất lợi hại, nhưng hắn cũng mơ hồ biết rõ, sau khi từ hoàng cung trở về A tỷ chưa một lần chân chính thoải mái qua, ngày bình thường nhìn như ấm cười thanh nhã, nhưng giữa đôi lông mày tỷ ấy luôn mang lấy cỗ hiu quạnh thê lương, chỉ có quân thượng mới có thể khiến tỷ ấy cười đến thật sự hạnh phúc. . Ngôn Tình Ngược

Một lúc lâu sau, hắn rốt cuộc mở miệng: "Đệ biết rồi A tỷ, đệ mặc dù không hiểu tình cảm của các tỷ, nhưng chỉ cần quân thượng có thể làm cho A tỷ vui vẻ, A Húc sẽ tiếp nhận." Nói xong, thấy trong mắt A tỷ không nén được tia vui vẻ, Phó Ngôn Húc lí nhí nói: "Phụ vương....tất nhiên cũng sẽ tiếp nhận, thế nhưng A tỷ, đệ muốn chính mình suy xét, quân thượng đến cùng có đáng giá để tỷ phó thác suốt đời hay không."

Phó Ngôn Khanh trong lòng tràn đầy ấm áp, tiểu đệ này của nàng từ nhỏ được nàng cưng chiều, nhưng đệ ấy cũng một mực bảo hộ nàng, về phần đệ ấy nói suy xét, chính là đã bắt đầu tiếp nhận Triệu Tử Nghiễn rồi.

"Được, lần này kế hoạch dĩ nhiên thuận lợi tiến hành, bên kia đoán chừng cũng nhận được tin tức rồi. Bất quá trước mắt còn chưa đủ độ lửa, kế tiếp đệ còn phải khổ cực một phen." Phó Ngôn Khanh vỗ vỗ bờ vai tiểu đệ, cẩn

thận đem các bước tiếp theo nói rõ một lần.

Phó Ngôn Húc sau khi nghe xong lắc đầu, cảm khái nói: "Triệu Mặc Tiên gặp phải A tỷ cùng Tử Nghiễn tỷ tỷ, quả nhiên là không may."

Phó Ngôn Khanh trắng mắt liếc hắn: "Còn dám nói A tỷ mình như vậy?"

Phó Ngôn Húc gãi gãi đầu, lập tức cười hề hề nói: "A tỷ, tỷ minh chứng, những lời này cũng không phải đệ tự nguyện nói, không được trách cứ đệ. Nhất là nhiếp chính vương, đổi ngày bình thường đều là tử tội."

Phó Ngôn Khanh không nhiều lời, chẳng qua là mở miệng nói: "Không còn sớm nữa, tỷ phải về chuẩn bị cơm cho quân thượng, đệ nhớ rõ trợ giúp Thường Nhạc che giấu thân phận."

Phó Ngôn Khanh nhanh chóng trở về phòng, sau khi trở ra đã cải trang thành Tư Nhạc, lại nghe Phó Ngôn Húc lẩm bẩm nói: "Quân thượng cũng không phải hài tử, còn sợ tỷ ấy bị đói chịu không nổi."

Phó Ngôn Khanh có chút bất đắc dĩ, kỳ thật Triệu Tử Nghiễn đối tốt với nàng, A Húc đều là để trong mắt đấy, coi như đệ ấy giả bộ không chấp nhận, nhưng cũng hết sức tôn kính Triệu Tử Nghiễn. Nhưng đệ ấy còn nhỏ tuổi, sẽ tránh không được việc ghen tỵ, chờ chuyện này qua đi, phải hảo hảo cùng đệ ấy nói chuyện.

Trong lòng cảm giác có lỗi với Triệu Tử Nghiễn, Phó Ngôn Khanh bước chân cũng nhanh một chút, gần đây Triệu Tử Nghiễn thường xuyên mệt mỏi, nghĩ đến mấy món ăn nàng ấy thích, Phó Ngôn Khanh liền muốn chính mình xuống bếp làm cho người kia vui vẻ.

Triệu Tử Nghiễn nhìn thấy Phó Ngôn Khanh đem điểm tâm vào phòng, con mắt lập tức phát sáng, nhưng rất nhanh thu liễm lại, bởi vì trước mắt nàng còn có Tào Lưu Cẩm.

Phó Ngôn Khanh dừng bước, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, nhỏ giọng nói: "Quân thượng, nên dùng bữa rồi."

Triệu Tử Nghiễn nhẹ gật đầu, mắt nhìn Tào Lưu Cẩm, nói khẽ: "Lưu Cẩm cô nương về trước dùng bữa đi, chuyện ngày ấy....là bổn vương say rượu hồ đồ, bổn vương có thể đền bù cho cô, chỉ là....

Tào Lưu Cẩm vành mắt đỏ ửng: "Lưu Cẩm không cần quân thượng đền bù, dù sao Lưu Cẩm cũng càn rỡ rồi, ta đã là người của quân thượng, liền sẽ không cần bất cứ điều gì khác. Ta biết quân thượng yêu thích Tô cô nương, ta....ta sẽ không hy vọng xa vời quân thượng rủ lòng thương, ta chỉ là ngưỡng mộ quân thượng, chỉ muốn yên lặng ở một bên hầu hạ, tuyệt không quấy rầy quân thượng cùng Tô cô nương."

Triệu Tử Nghiễn cúi đầu tựa hồ có hơi nặng nề, ánh mắt lại vụng trộm nhìn Phó Ngôn Khanh, lập tức thở dài: "Cô đi về trước đi, sau này cần gì cứ nói với bổn vương, cũng đừng suy nghĩ quá nhiều."

Tào Lưu Cẩm biết không thể ở lại, chỉ có thể cúi đầu lui xuống. Phó Ngôn Khanh sắc mặt càng phát ra lạnh lẽo, trong tay bưng bánh ngọt và cháo, còn có một khay tiểu thang bao* nóng hổi, nếu không phải diễn xuất, nàng đoán chừng đã đem những thứ này trực tiếp ném vào Tào Lưu Cẩm.

*Tiểu thang bao: một loại bánh bao nhỏ chứa súp ở bên trong, khi ăn phải chọt lỗ nhỏ, uống hết súp trước rồi mới ăn vỏ bánh sau.

Triệu Tử Nghiễn vừa có chút muốn cười, vừa sợ Phó Ngôn Khanh tức giận, đành phải cúi thấp đầu, không nói tiếng nào cố gắng nhịn cười, nhìn Phó Ngôn Khanh đặt thức ăn lên bàn, đóng cửa lại.

Phó Ngôn Khanh liếc nàng một cái, khẽ hừ nhẹ: "Đừng cho là ta nhìn không thấy."

Triệu Tử Nghiễn bị nàng phát hiện rồi, lập tức ngẩng lên, trầm thấp cười ra tiếng: "Nàng thật là đáng yêu."

Phó Ngôn Khanh mặt đỏ lên, tốt xấu nàng cũng sống hai đời rồi, bị tiểu người yêu của mình nói mình đáng yêu, tuy có chút ngọt ngào nhưng cũng xấu hổ cực kỳ. Bày ra vẻ mặt lãnh tĩnh múc cháo cho người kia, Phó Ngôn Khanh đạm nhạt nói: "Đáng yêu? Ta đều sống hơn bốn mươi năm rồi, ở đâu đáng yêu."

Triệu Tử Nghiễn nghe được sững sờ, lập tức suy nghĩ một chút, tính luôn kiếp trước, Phó Ngôn Khanh thật đúng là sống hơn bốn mươi năm, nàng cũng không biết ma xui quỷ khiến gì, bất giác thốt lên: "Đó là trâu già gặm cỏ non?"

Phó Ngôn Khanh cứng ngắt, ánh mắt nhất thời nhìn chằm chằm vào nàng. Triệu Tử Nghiễn có chút nóng mặt, ngập ngừng nói: "Khanh nhi, ta sai rồi."

Phó Ngôn Khanh nhận thấy bên ngoài không người tới quấy rầy, liền ngồi ở một bên thản nhiên nói: "Không sai, vẫn là cỏ non dụ dỗ lão Ngưu đấy."

Triệu Tử Nghiễn nheo mắt nhìn Phó Ngôn Khanh, đem tiểu thang bao đưa tới chén trước mặt nàng, lại giúp nàng chọt lỗ, mỉm cười: "Ân, cỏ non thừa nhận, bất quá, tức phụ của ta là đóa hoa, so với làm lão ngưu quá thô bỉ, nên phạt."

Nhìn người kia nói đến nghiêm trang, Phó ngôn Khanh nhịn không được bật cười: "Ba hoa." Nhưng sau đó nàng thu vui vẻ, khẽ thở dài: "Nữ nhân kia thật đúng là chưa từ bỏ ý định."

Triệu Tử Nghiễn không trêu nàng nữa, chân thành nói: "Không từ bỏ ý định cũng vô dụng, trái tim ta cũng như thân thể ta đều cho nàng rồi, không có gì có thể cho người khác."

Phó Ngôn Khanh nghe được sắc mặt huân hồng, lời nói ái muội như vậy khiến cho nàng nhịn không được liền nhớ đến cảnh hương diễm ngày đó. Nàng hiếm thấy mà lộ ra vui sướng, thật sự giống như một tiểu cô nương, bởi vì nghe được người yêu của mình nói lời ân ái, trong lòng hân hoan nhảy nhót, thậm chí có chút tự đắc.

Triệu Tử Nghiễn thấy nàng như vậy, nhịn không được hôn lên gò má nàng, lại đem nàng kéo vào trong ngực, nhỏ giọng nói: "Kể từ khi cùng nàng ở bên nhau, ta liền muốn làm tất cả để đem đến cho nàng một cuộc sống yên vui không lo. Chỉ là ta làm còn chưa tốt, lại khiến nàng vì ta mà rơi nước mắt rất nhiều. Ta biết nàng lúc này không vui đấy, nhưng vì để ta thoải mái, nàng lại cố gắng nhịn xuống. Đều là ta không tốt, nếu không nàng cũng sẽ không buồn phiền như vậy. Ta không có cách nào nghĩ ra chủ ý tốt hơn, chỉ có thể ấm ức nàng, khoan dung ta...."

Câu tiếp theo Triệu Tử Nghiễn nói không nên lời, Phó Ngôn Khanh đột nhiên nghiêng đến hôn nàng, mang theo tràn đầy đau lòng cùng rung động, nhiệt tình mà triều miên.

Triệu Tử Nghiễn dừng một chút, rất nhanh đỡ lấy eo Phó Ngôn Khanh, tự nhiên mà đáp lại nụ hôn của nàng, đẩy ra nàng hàm răng, nhẹ nhàng quấn lấy vật nhỏ mang theo tràn đầy thơm ngọt bên trong, thẳng đến khi người trong lòng thở dốc, nàng mới lưu luyến rời khỏi.

Phó Ngôn Khanh con mắt thủy nhuận nhìn nàng, chống đỡ trán cọ sát vào nàng, hơi thở nóng ấm ngọt ngào thổi vào chóp mũi Triệu Tử Nghiễn, khẽ run nói: "Nữ nhân ngốc, nàng có biết nàng có bao nhiêu tốt hay không, tốt đến mức ta nhịn không được muốn đem nàng giấu đi thật kĩ. Ta không phải ghen, ta chính là sợ, ta sợ người khác biết nàng tốt như vậy, liền nhịn không được mơ ước nàng. Ta không vui vẻ là bởi vì hiện tại không cách nào quang minh chính đại chiếu cố nàng, không thể dỗ dành nàng, càng không thể thoải mái thân cận nàng. Ta sẽ oán nữ nhân kia, nhưng cũng sẽ oán chính mình, đây cũng không phải lỗi của nàng, ta vẫn luôn biết rõ, cũng chưa bao giờ trách nàng."

Nói đến đây, Phó Ngôn Khanh nước mắt kìm nén không được, nàng nghẹn tiếng nói: "Lòng ta đau... An nhi, nàng thật sự là khiến cho ta đau lòng muốn chết, ta đã cho rằng bản thân sống lại đời này, trừ đi mưu tính liền sẽ không rơi vào tình cảm, sẽ không đem lòng mình giao ra. Nhưng đến cuối cùng, ta đã thật sự hối hận, kiếp trước ta sai lầm vì tin tưởng Triệu Mặc Tiên, kiếp này ta lại sai lầm vì để nàng chờ đợi sáu năm trời, để cho nàng chịu nhiều đau khổ như vậy."

- ----------


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện