Bốn phía nhất thời một mảnh hỗn loạn, đi theo không ít đều là quan văn, thấy tình cảnh như vậy chỉ có thể kinh hồn bạt vía mà la lên: "Hộ giá!" Căn bản là không có cách ngang nhiên xông qua.
Hai thanh trường đao bay thẳng đến một thân màu vàng sáng long bào Cảnh đế, trừ đi Tự Cừ Duyên, Triệu Mặc Tiên cùng Phó Ngôn Khanh liền đứng gần nhất, hai nàng đồng thời ra tay, để hai tên thích khách kia động tác dừng một chút.
Hai tên thích khách hiển nhiên không để hai đứa bé vào trong mắt, trực tiếp ép các nàng ra, lần nữa hướng Cảnh đế đánh tới. Mấy vị hoàng tử ở đây đều có chút võ nghệ, khổ nỗi bọn họ lại bị ngăn khá xa bên ngoài.
Cảnh đế từ sau khi đăng cơ liền hiếm khi tập võ, đối mặt thích khách cũng là lực bất tòng tâm, nếu không nhờ Phó Ngôn Khanh cùng Triệu Mặc Tiên tạm thời làm vướng tay thích khách, Cảnh đế đã là lành ít dữ nhiều.
May mắn lễ Vạn Thọ các đại nội thị vệ đều ở gần bên, bất quá mấy hơi thở, Vũ Hầu thống lĩnh liền rất nhanh xẹt qua hộ giá trước người Cảnh đế. Phó Ngôn Khanh thấp giọng hướng Triệu Mặc Tiên nói: "A Tiên, cẩn thận chút."
Phó Ngôn Khanh thấy mình diễn cũng đủ rồi, tranh thủ thời gian lui về phía Tự Cừ Duyên, giờ phút này Cảnh đế bị ám sát, nàng cũng không thể lộ liễu nhắc nhở người khác đi bảo vệ sứ thần, chỉ có thể vội vàng đi qua, để ngừa vạn nhất.
Không ngoài dự liệu của nàng, nàng vừa mới tới gần, từ dưới cầu lại vọt lên hai tên hắc y nhân, một trước một sau, chiêu thức tàn nhẫn mà hướng về Tự Cừ Duyên!
Bên này tất cả mọi người sốt sắng mà hộ giá Cảnh đế, ai cũng không chú ý nhìn đến mấy người Tự Cừ Duyên, chính hắn cũng hiển nhiên không có chuẩn bị. Mắt thấy hắn sắp bị một đao xuyên thấu qua, Phó Ngôn Khanh cấp tốc đẩy hắn một cái, đồng thời hô: "Còn có thích khách!"
Nàng tuổi không lớn lắm, thân thể linh hoạt, tận lực né qua một đòn, nhưng không có cách nào tránh được một đao kế tiếp.
Chẳng qua là khi lưỡi đao đâm tới, không ngờ lại có người trong chớp mắt xuyên lại đây, một cước đá vào trên sống đao, kéo nàng tránh thoát. Người tới đồng dạng thân thể thấp bé, Phó Ngôn Khanh tròng đen hơi co lại, là Triệu Tử Nghiễn!
Kéo ra Phó Ngôn Khanh, hai hắc y nhân kia hiển nhiên không cam lòng, lần nữa hướng Tự Cừ Duyên đánh tới. Triệu Tử Nghiễn nhướng mày, ngăn lại Phó Ngôn Khanh, tận lực cùng thích khách giao đấu. May mắn Tự Cừ Duyên chính mình dĩ nhiên kịp phản ứng, hai người liên thủ tuy rằng miễn cưỡng chống đỡ được một lúc, nhưng sẽ không bó tay chờ chết.
Lúc này một nhóm đại nội thị vệ liền kéo đến, đem sứ thần cùng Cảnh đế bảo hộ sau lưng. Cảnh đế vừa thoát chết liền sắc mặt u ám, tức giận nói: "Để lại người sống."
Những hắc y nhân này đều là tử sĩ, thấy sự tình chuyển biến xấu vô phương thoát thân, lập tức đồng thời tự vẫn, chỉ có một người bị Hồng Tú thống lĩnh ngăn lại, trực tiếp cắt đi gân chân của hắn, áp trên mặt đất. Hồng Tú rất có kinh nghiệm, vặn đi xương cằm của hắn, miễn cho hắn cắn lưỡi hoặc là uống thuốc độc, đau đến khiến hắn toàn thân phát run.
Cảnh đế mắt lạnh nhìn hắn, trầm giọng nói: "Áp xuống đi, không cho phép hắn chết."
"Vâng!" Hồng Tú tiếp lệnh, tỏ ý Vũ Hầu quét sạch hiện trường, lại đột nhiên con mắt căng thẳng!
"Bệ hạ, cẩn thận!" Vốn tưởng rằng tên hắc y nhân kia đã tắt thở, không ngờ hắn bỗng nhiên vùng dậy hướng Cảnh đế mà phóng phi đao.
Phó Ngôn Khanh nhìn xem Triệu Tử Nghiễn lúc này thế nào rồi, không ngờ đã thấy nàng ấy nhanh như chớp xông đến, trực tiếp thay Cảnh đế chịu một đao kia. Mà bội đao trong tay Hồng Tú cũng phóng đi qua, trực tiếp xuyên thấu cuống họng tên thích khách, Triệu Tử Nghiễn cùng thích khách đồng thời ngã xuống.
Phó Ngôn Khanh biến sắc mặt, muốn bước đến nhưng cuối cùng miễn cưỡng dừng lại, nàng lúc này không nên quá mức quan tâm.
Triệu Mặc Tiên nhìn thấy Triệu Tử Nghiễn xông ra, lập tức sắc mặt tái đen, giờ phút này chứng kiến một màn trước mắt, càng thêm nghiến răng nghiến lợi, tiểu nha đầu này, thông minh lắm!
Cảnh đế chứng kiến Triệu Tử Nghiễn bỗng nhiên xuất hiện, liền cảm thấy kinh ngạc vô cùng, chỉ là nhìn xem nàng xả thân hộ giá, trong cung lại không thể có thị vệ nhỏ tuổi như vậy, nhịn không được cúi người liếc nhìn nàng, con mắt lập tức co rụt lại.
Bởi vì bị trúng phi đao, khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Tử Nghiễn hoàn toàn trắng bệch, thanh phi đao hoàn toàn xuyên qua vai trái của nàng, thẳng vào xương vai, đau đến toàn tâm. Chẳng qua là nàng cố gắng ngồi dậy, che miệng vết thương, run rẩy quỳ gối trước mặt Cảnh đế.
Nhìn nàng gương mặt trẻ con thuần khiết, nét mặt quen thuộc khiến Cảnh đế vô pháp mà ngăn chặn ký ức phủ đầy bụi trong lòng, nữ nhân kia dung mạo tĩnh nhã, trong suốt như ngọc, nhưng lộ ra cỗ xa cách lạnh lùng, dường như hết thảy sự vật ở trong mắt nàng đều là nhạt nhẽo. Chỉ có đối với tiểu hài tử đang nằm ngoan ngoãn trong lòng nàng, nàng mới có thể lộ ra mỉm cười. Nụ cười kia chỉ thoáng qua nhưng lại làm cho Cảnh đế ghi khắc cả đời. Nguyên lai tưởng rằng Triệu Mặc Tiên giống nàng, hôm nay nghĩ đến, quả thật chỉ có cốt nhục của nàng mới càng giống như nàng.
Nhìn xem Triệu Tử Nghiễn sắc mặt trắng bệch đã không cách nào chống đỡ, trong mắt Cảnh đế tâm tình phức tạp, đứa bé này, hắn hận, thậm chí là chán ghét, chỉ vì hài tử như thế vô dụng, không có biện pháp giữ lại mẫu phi của nàng! Nhớ đến nữ nhân kia ngay cả ngôi vị hoàng hậu cũng điều không muốn, cho dù đến chết vẫn không cho hắn một sắc mặt tốt, một mực muốn chạy trốn khỏi hoàng cung, hắn vừa đau vừa hận, toàn bộ lửa giận chỉ có thể phát tiết lên hài tử của nàng!
Nhưng là, nhìn xem hài tử trước mắt khí tức yếu dần, đôi mắt trong suốt của nàng mang theo bất an mà nhìn hắn, khắp người nàng lại tràn đầy vết máu, đều là bởi vì xản thân hộ giá hắn, dù hắn không muốn nhìn đến nàng nữa, nhưng tâm lạnh lẽo lại nhịn không được dao động.
Bên cạnh mấy vị đại thần vẫn chưa hoàn hồn, thấy Cảnh đế thiếu chút nữa bị thương, đều run rẩy quỳ đầy trên đất: "Chúng thần hộ giá bất lực, tội đáng chết vạn lần!"
Cảnh đế trong nội tâm phiền muộn, nhưng vẫn khoát tay áo, để cho bọn họ đứng lên.
Tự Cừ Duyên cũng vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, nhìn xem Triệu Tử Nghiễn bị thương nặng nhưng vẫn còn quỳ gối ở kia, lại thấy những người khác đều không lên tiếng, lập tức cảm thấy kinh ngạc, bởi vì Triệu Tử Nghiễn cũng đã cứu được hắn, hắn tất nhiên không thể bỏ mặc, lên tiếng nói: "Bệ hạ, vị tiểu công tử này là?"
Triệu Tử Nghiễn lúc này mặc một bộ cẩm bào màu đen, nàng lại đưa lưng về phía Tự Cừ Duyên, nên hắn cho rằng nàng là một nam hài.
Cảnh đế nhíu mày, lập tức lên tiếng nói: "Người đâu, nhanh đi mời thái y, cho Cửu công chúa chữa thương!"
Nói xong hắn cúi người xuống, đem Triệu Tử Nghiễn đỡ lên: "Con xuất cung đã lâu như vậy, tại sao trở về rồi cũng không sớm nói cho trẫm. Thương thế đã hoàn hảo chưa?"
Phó Ngôn Khanh lông mày run lên, như có điều suy nghĩ mà nhìn chằm chằm vào Triệu Tử Nghiễn, mà Triệu Mặc Tiên vừa nghe Cảnh đế nói ra lời này, liền hung hăng nắm chặt nắm đấm.
Triệu Tử Nghiễn con mắt khẽ mở, run run đáp: "Nhi thần còn tốt, phụ hoàng đại thọ, nhi thần...nhi thần muốn gặp người, chưa kịp."
Cảnh đế hít một hơi thật sâu: "Chuyện hôm nay quấy rầy các vị sứ thần, trẫm phái Vũ Hầu thống lĩnh đội thị vệ đưa chư vị rời cung, Lý Thịnh, mang cửu công chúa đi Trọng Hoa cung chữa thương."
Phó Ngôn Khanh cùng đám người Triệu Mặc Tiên biết rõ Cảnh đế giờ phút này tâm tình không xong, chỉ có thể cáo lui, nhìn xem Triệu Tử Nghiễn được người mang đi, Phó Ngôn Khanh trong lòng có chút khó nói lên lời. Lo lắng có, thở dài có, nhưng cũng có chút khổ sở, cuối cùng trong cung này không có loại người bình thường, một hài tử mới mười một tuổi, tâm tư đã sâu đến như thế sao?
Triệu Mặc Tiên trừ đi tức giận, cũng có vài phần luống cuống, Cảnh đế thái độ quá mức